Trên quãng đường sạn đá trãi trăng sương, hai bóng người lầm lũi đi mãi khác hẳn với bao nhiêu khách lữ hành cứ ngày đi, đêm tìm quán trọ nghỉ ngơi, suốt một tuần qua hai người này vẫn mải miết ngày nghỉ đêm đi. Hai người ấy là một thiếu niên độ tuổi mười sáu tên Vệ Thiên Tường cùng một người chú, thân hình vạm vỡ lùn tịt, đầu cạo trọc lốc, ngày thường hắn gọi là Đồng thúc thúc. Vệ Thiên Tường vừa mới lớn lên, tuổi đời chưa được mấy, trên nét mặt còn đượm vẻ thơ ngây. Tuy bản chất thông minh lanh lẹ, người có thiên tư hoạt bát nhưng đã bao năm phải sống mãi trong một hoàn cảnh cô đơn, không được tiếp xúc trò chuyện cùng ai nên dần dần trở nên trầm lặng ít nói, lắm khi suốt ngày chưa mở miệng một lần nào. Cuộc đời khô khan cứ kéo dài đã mười năm trời.
Bôn ba giang hồ từ thuở nhỏ Vệ Thiên Tường được các vị thúc thúc bảo trợ và dạy dỗ. Lớn lên, với thanh Chính Nghĩa Chi Kiếm, chàng bảo trợ kẻ yếu (phần nhiều là giai nhân), giúp người nghèo, thanh danh vang dội. Tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai, điều gì sẽ xảy ra chắc các độc giả đoán được rồi. Việc thiên hạ tuy bao la, nhưng dễ giải quyết. Trong nhà nhiều người, cần ăn ở thế nào cho khéo léo để được êm ấm, đó mới là điều khó khăn bậc nhất. Mời các bạn cùng đón đọc truyện Kim Kiếm Lệnh.
Bình luận truyện