Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 225: Khai chiến



Dẫn đầu đoàn người đầu trâu mặt ngựa bước ra từ lỗ thủng lớn trên bức tường băng, Hắc Phong gương mặt đằng đằng sát khi khóa chặt Vân Chính Thiên thân ảnh. Lại liếc Phong Kình một cỗ thi thể lạnh lẽo không nguyên vẹn bên dưới, trầm mặc hơn nữa ngày, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng:

“Là ba người các ngươi chưa đầy ba phút, đánh chết Phong Kình?”

Hắc Phong ngữ điệu lạnh tanh chất vấn.

Vân Chính Thiên đã trở lại bản thể tóc trắng, hắn không chút khách khí nhìn Hắc Phong mỉm cười:

“Ngươi từ khi nào lại nhiều lời như vậy. Ta nhớ lần trước gặp mặt, không nói không rằng liền muốn bóp chết ta. Bây giờ vì cái gì lại không ra tay ngay lập tức?”

Hắc Phong nghe vậy, mặt cắt không còn giọt máu. Vân Chính Thiên miệng lưỡi ghê gớm, hắn không phải chưa từng nếm thử qua. Bất quá, bây giờ Hắc Phong thực sự không thể giống như năm đó thuận tay liền có thể bóp chết Vân Chính Thiên một cách dễ dàng như vậy.

Chỉ bằng mấy năm tu luyện, không thể ngờ đám tiểu tử yếu ớt lại có thể tiến tới cấp bậc này. Hắn có chút tiếc nuối năm đó tại sao không nhanh chóng kết liễu bọn chúng, để không phải dính vào phiền toái như bây giờ.

“Hừm, tiểu tử ngươi cũng đừng già mồm đi. Bằng vào ba người các ngươi mà muốn nhấc Liên Minh bọn ta lên như vậy, không tự lượng sức.”

Hắc Phong thanh âm vừa dứt, cả đám đầu trâu mặt ngựa sau lưng, kể cả Lão Bạch và Đinh Lăng đều thả ra võ hồn của mình. Số lượng hồn hoàn xuất hiện thật khiến người khác kinh hồn bạt vía.

Đại đa số thảo khấu dưới trướng Hắc Phong bây giờ, đều có được ba hoàn tu vi, cũng vì điều này mà Vân Chính Thiên không khỏi cau mày lại.

Không chỉ đám đầu lĩnh như Hắc Phong, Lão Bạch thực lực tăng lên nhanh chóng, mà kể cả đám lâu lâu cũng là như vậy. Chuyện này, ắt hẳn có uẩn khúc ở bên trong.

Ngoài trừ đám lâu la tu vi ba hoàn, hai người Lão Bạch, Đinh Lăng là năm hoàn, tương tự như Phong Kình khi nãy. Chỉ có Hắc Phong, chính là hàng thật giá thật sáu hoàn Hồn Đế.

Mặc dù bọn hắn từng chạm mặt với cường giả Hồn Đế là Đường Tâm vài năm trước, nhưng khi đó Đường Tâm lại không có ý muốn giết bọn hắn vì vậy vẫn có thể miễn cưỡng chạm trán một vài lần. Thế nhưng Hắc Phong trước mặt, tình huống sẽ không đơn giản như vậy.

Ác chiến một trận đã không thể tránh khỏi.

Vân Chính Thiên mắt quét một lượt, sau đó trầm giọng nói:

“A Nhân, A Long. Số lượng bọn chúng không đáng quan tâm. Chỉ cần đem đầu lĩnh của bọn chúng chém giết. Bọn hắn sẽ tự động tan rã.”

Trên chiến trường, lấy một địch trăm vẫn là có đạo lý đấy. Bởi vì trăm tên địch nhân hội không thể cùng một lúc phát động công kích vào ngươi được, mà chỉ có thể tuần tự vài ba tên tấn công mà thôi.

Nếu ngươi có thể duy trì thể lực tới cùng, một địch trăm, vẫn có thể làm được.

Lương Thế Nhân nói: “Lão Bạch giao cho ta đi.”

Lần trước hắn cùng Lão Bạch giao chiến vẫn chưa phân thắng bại, với lại lão già này cũng am hiểu chưởng khống lôi thuộc tính, nhất thời kích phát đấu tâm thắng thua của Thế Nhân. Để hai người bọn hắn chiến với nhau, chính là lựa chọn tốt nhất.

Can Hữu Long nghe vậy, nhìn về phía nữ trại chủ sắc đẹp mê người kia, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói:

“Vậy đối thủ của ta là nàng? Ai da, ta đứng trước mỹ nhân kỳ thực không phát huy được trăm phần trăm thực lực a.”

Hắn lời này chính là thật tâm mà nói. Mấy lần trước đây giao chiến với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, A Long hắn không thể nào tập trung toàn tâm toàn ý được. Vì vậy cũng dẫn tới một số tình huống đau lòng.

“A Long, ngươi phải vượt qua được dục niệm của mình, nếu không cả đời này thành tựu của ngươi có hạn, tuyệt đối không thể so với A Thiên, thậm chí là cả ta ngươi cũng không bằng.”

Thế Nhân cười cười nói, nhưng trong lời nói của hắn rõ ràng đã xoáy vào trọng tâm của vấn đề. Kỳ thực thiên phú của Can Hữu Long không tệ, hắn lại càng không yếu hơn Thế Nhân là bao nhiêu, xuất phát điểm lại có phần hơn nữa. Thế nhưng thời gian qua liền bị Thế Nhân vượt mặt, tuy không nói ra nhưng hắn không ưa thích như thế.

Để có thể đuổi theo bước chân đồng bạn, hắn chỉ còn cách cố gắng mà xông lên phía trước, loại bỏ tạp niệm trong tâm.

“Được, giao nàng cho ta.” Hữu Long kiên định thần sắc nói.

Vân Chính Thiên nhìn thấy hai người huynh đệ của mình kiên cường như vậy, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, mắt đen lại nhìn Hắc Phong đang thị uy bên kia, thản nhiên nói:

“Vậy thì Hắc Phong là của ta.”

Hắc Phong ở bên kia nghe đám tiểu tử này phân chia đối thủ, trên miệng khẽ co giựt mấy phát. Bọn chúng rõ ràng chẳng coi đám thảo khấu này ra cái gì, trong thời điểm nguy hiểm như vậy mà vẫn ung dung thương thảo đối thủ.

Cảm thấy bị xúc phạm, Hắc Phong tức giận gầm lên. Tức thì hơn năm mươi tên Hồn Tôn như thủy triều một dạng dâng lên, xông thẳng tới ba tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.

Vân Chính Thiên giẫm mạnh một cái, thân thể như viên đạn pháo vọt thẳng vào dòng người đang ùa tới. Hắc Kiếm trên tay khẽ động, một tên Hồn Tôn trực tiếp bị chém vào ngay cổ, máu tươi cuồng phúng, ngã rạp ra đất mà giãy giụa.

Bất quá đám lâu la này thường ngày giết người không gớm tay, trông thấy đồng bọn bị chém chết, bọn chúng lại càng hăng máu hơn, hồn kỹ liên tục phát động nhắm vào Vân Chính Thiên.

“Hôm nay, không một tên nào có thể sống sót mà rời đi được.” Vân Chính Thiên cười khoái trá nói. Hắn trong lòng tự nhiên cảm thấy, bản thân đối với cấp bậc chém giết như thế này, vô cùng thỏa mãn.

Cũng ngay lúc này, Thế Nhân và Hữu Long cũng động. Lấy thực lực hai người bọn hắn bây giờ, tuy đối đầu với đông như vậy Hồn Tôn, vẫn không có dễ dàng đắc thủ. Thế nhưng đối phương muốn đem bọn hắn đánh bại, hãy vẫn còn sớm a.

Can Hữu Long mỗi một trảo đánh ra, đều mang theo lực lượng kinh người. Đám Hồn Tôn vây quanh hắn hiện tại có hơn mười người, nhưng vẫn không cách nào xuyên thủng lớp phòng ngự kiên cố của hắn.

Thiên Nguyên Long võ hồn, được Bá Vương Long một giọt tinh huyết tái cải tổ, đã đạt tới cấp bậc không thấp. Những hồn kỹ công kích tầm thường, tuyệt không thể đem phòng ngự của Hữu Long phá tan được.

OÀNH!

Lại một trảo đánh vào lồng ngực một tên Hồn Tôn khiến hắn thân thể bay ngược lại, phun ra một ngụm máu tươi, chiến lực gần như mất đi toàn bộ.

“Đinh muội, ngươi còn chờ gì nữa. Tên mập đó nói muốn đánh với muội một trận a.”

Hắc Phong đột nhiên quay sang Đinh Lăng nói. Trước mắt mấy tên tiểu tử này thực lực mạnh mẽ, nếu để lâu chỉ sợ thương vong càng thêm thảm liệt.

Đinh Lăng gương mặt buồn bực nhìn Hắc Phong, nàng quả thực không muốn động tay động chân chút nào. Thế nhưng vì đại cuộc, nàng không thể không ra trận lần này a.

“Hắc Phong ca, nếu ta giết hắn, có thể thưởng cho ta một đêm?”

Đinh Lăng lúc này thanh âm nhỏ nhẹ tựa như thiếu nữ mười tám hiển lộ mị lực, hướng Hắc Phong nói. Bất quá, Hắc Phong vẫn một mực duy trì im lặng, nhìn về phía chiến trường.

“Thật mất hứng.” Đinh Lăng tức giận không nói thêm câu nào nữa, lập tức phóng người lao tới Can Hữu Long vị trí. Trong tay nàng một đôi dao găm trực tiếp lấy ra, nhắm vào ngực của đối phương mà đâm vào.

“Con rồng mập, lão nương muốn phát hỏa.”

Can Hữu Long nhìn thấy Đinh Lăng xuất thủ, khóe miệng hơi co giựt. Đinh Lăng mị lực quả không tầm thường, tuy không rõ võ hồn của nàng là cái gì, nhưng bằng vào loại mị lực này, tuyệt đối khiến đa số nam nhân vì nàng mà bán mạng.

Loại bỏ tạp niệm trong tâm. Mấy chữ này từ miệng Thế Nhân không ngừng vang lên văng vẳng trong đầu hắn, khiến A Long hắn lập tức lấy lại thần trí.

“Con mẹ nó, lão tử trong đầu bây giờ chỉ có hình ảnh tên A Nhân chết giẫm kia.”

Can Hữu Long gầm lên, sau lưng hắn đệ tam hồn hoàn sáng óng ánh. Chân trái đồng thời giẫm mạnh xuống đất, kích phát hiệu quả đệ tam hồn kỹ, Thiên Long Hám Địa.

OÀNH!

Một cỗ kinh lực lấy thân thể A Long làm hạch tâm, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Ngay khi Đinh Lăng vừa chạm vào sóng kình lực này, đôi mắt màu tím của nàng thoáng ảm đạm đi, sau đó không thể không đình chỉnh công kích lại.

“Triệt tiêu tinh thần công kích, con rồng mập ngươi cũng có vài phần bổn sự.” Đinh Lăng cười cợt nói.

Can Hữu Long dường như lấy lai tự tin, hắn hít mạnh một hơi, ưỡn cả ngực ra mà đáp:

“Ác ma tỷ tỷ, hôm nay ngươi gặp xui xẻo rồi.”

Lại nói đến Thế Nhân sau khi gia nhập chiến đấu, Lôi Ảnh Quang Minh Kích hiển lộ uy lực không gì sánh được. Mỗi một kích đánh ra, tuy không bá đạo đến mức giết chết một người, nhưng về lâu về dài làm đám Hồn Tôn bao vây hắn chiến ý đại suy giảm.

Lôi thuộc tính cực kỳ khó tiếp cận, chỉ cần rơi vào phạm vi chưởng khống của Thế Nhân, những tên Hồn Tôn kia liền chịu áp chế nhất định. Chưa kể kề vai sát cánh với Thế Nhân, lại có thêm một đầu Bạch Hổ khổng lồ. Bạch Hổ này tuy chỉ là hồn linh, nhưng Hồn Tôn chết dưới hổ trảo của nó đã không dưới ba người.

U Minh Bạch Hổ có thể thoải mái vận dụng vô số chiêu thức, miễn là hồn lực cùng tinh thần lực của Lương Thế Nhân đủ sức duy trì cho nó.

Lão Bạch đang đứng yên, bỗng nhiên thân thể nhúc nhích. Một cái trống màu vàng kim đột nhiên hiện ra, huyền phù trước mặt lão. Võ hồn của lão là Lôi Bá Trống, am hiểu lôi thuộc tính chưởng khống.

Lão Bạch cánh tay già nua giơ lên, trực tiếp đập vào mặt trống, liền trông thấy một dải dao động âm thanh tại vị trí bàn tay của lão bay ra bên ngoài. Sau khi Lão Bạch đập vào mặt trống, lôi trụ từ trên trời bỗng nhiên oanh tạc mà xuống, vị trí là đỉnh đầu Thế Nhân.

“Không nhịn được nữa sao, lão muốn ra tay rồi.” Lương Thế Nhân thầm nói. Bất quá, hắn cũng không có ý định né tránh công kích này, Lôi Ảnh Quang Minh Kích như cột thu lôi, hướng thẳng lên trời đón nhận lôi trụ của Lão Bạch.

“Hửm, hắn mất trí rồi sao?” Lão Bạch kinh ngạc nói.

ẦM!

Lôi trụ từ trên trời giáng thẳng xuống, hoàn toàn đánh trúng Lương Thế Nhân, nổ ẩm một tiếng, một tầng khói đen xuất hiện bao phủ trẻ tuổi thân ảnh vào bên trong.

Đám thảo khấu vừa nhìn một màn này lập tức nhao nhao cả lên. Trực diện trúng phải lôi trụ của Lão Bạch, làm sao còn sống được nữa. Thế nhưng bọn hắn vui sướng chưa được bao lâu, thì tại vị trí lôi trụ oanh xuống, bóng dáng trẻ tuổi Lương Thế Nhân vẫn ngạo nghễ đứng đó.

“Không thể nào.” Một tên thảo khấu không nhịn được mà la lên. Từ trước đến nay, không người nào có thể đón nhận lôi trụ oanh kích mà vẫn lành lặng như vậy.

Ngay cả Lão Bạch cũng bị một màn này dọa đến trợn cả hai mắt. Phải biết Lôi trụ của lão, tuy chỉ là đệ nhị hồn kỹ nhưng uy lực hoàn toàn không tầm thường. Chỉ cần trúng phải lôi trụ công kích, bản thân dây thần kinh vận động sẽ bị tê dại trong vài giây a.

Bất quá, dường như hiệu quả này không có tác dụng trên người Thế Nhân, chỉ thấy hắn đem Lôi Kích hướng mũi nhọn về phía Lão Bạch, một nụ cười nhạn nhạt thuận theo hiện lên.

Lương Thế Nhân trường bào tung bay, phản phất trên người hắn có vô số lôi xà xuất hiện, nương theo Lôi Kích mà vặn vẹo. Hai tròng mắt của hắn trực tiếp hóa thành một màu kim sắc. Lương Thế Nhân mỉm cười nhìn Lão Bạch nói:

“Để ta xem, Lôi thuộc tính của lão hay là của ta sẽ cường đại hơn.”

..............

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv