Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 220: Căn cứ dưới lòng đất



Nương theo địa đồ cũ mà Lưu Vân Long may mắn lắm mới lục lọi ra được bên trong cái giới chỉ của lão, bốn người bọn hắn không kể ngày đêm, trực chỉ doanh trại quân đoàn mà hành quân, cho đến khi hoàn toàn kiệt sức mới dừng lại nghỉ ngơi.

Bọn hắn không thể tại không trung Thú Vực mà tự do bay lượn được, như vậy quá nguy hiểm. Mặc dù không muốn nhưng bốn người vẫn phải duy trì đường bộ mà di chuyển.

Có một tên Siêu Cấp Đấu La tọa trấn dẫn đội, căn bản bọn hắn không lo lắng sẽ có hồn thú tập kích. Kể ra Thú Vực hung hiểm nhưng vẫn là nơi thực lực vi tôn, không tên nào nguyện ý đối mặt với cấp bậc này cường giả cả.

Vân Chính Thiên trong lòng vô cùng hoài nghi, vị Lưu Vân Long này so với sư phụ của hắn, không biết người nào có tu vi cao hơn.

Bao Lão chính là Siêu Cấp Đấu La chín mươi tám cấp, tiệm cận chín mươi chín cấp khoảng chừng, còn Lưu Vân Long ngoài lần đại chiến với Đế Hoàng hiển lộ một chút thực lực ra, bọn hắn vẫn không biết hắn tu vi hiện đang ở tầng thứ nào.

Phải biết đột phá Siêu Cấp Đấu La trở về sau, mỗi một cấp tăng lên phi thường khó khăn, không phải cứ tu luyện tới một mức hồn lực nhất định liền tiến cấp, mà còn cần có cảm ngộ cùng cơ duyên a. Vì vậy có không ít cường giả bước vào chín mươi lăm cấp đã là cực hạn, không cách nào tiếp tục bước lên.

Đối với tính tò mò của đám hậu bối này, Lưu Vân Long một mặt thích thú, hắn là người không ưa náo nhiệt, nhưng cũng không thích quá tịch mịch a. Mấy ngay qua trò chuyện với đám nhóc này, tâm tình phấn chấn lên rất nhiều.

“Lưu tiền bối, trở về Nhân Vực, ngài có dự định gì không?”

Vân Chính Thiên chợt hỏi.

Nghĩ nghĩ một chút, Lưu Vân Long vẫn lắc đầu trả lời:

“Ta không muốn về.”

Ba người bọn hắn kinh ngạc nhìn Lưu Vân Long không nói thành lời.

Thú Vực nơi này u ám không gian, ô yên chướng khí, quanh năm suốt tháng tà khí che phủ không nhìn thấy ánh mặt trời. Tuyệt đối không phải địa phương cho nhân loại sinh sống.

Một chỗ như vậy mà Lưu Vân Long lại muốn lưu lại, không biết có chỗ nào tốt để hắn không muốn trở về Nhân Vực kia chứ.

“Đừng nhìn ta kinh ngạc như vậy, ta ở lại là có nguyên nhân a.”

Thở dài một cái, Lưu Vân Long lại nói:

“Không giấu gì các ngươi, hiện tại tu vi của ta là chín mươi bảy cấp, thế nhưng mười năm qua lộ tuyến tu luyện phải nói là dậm chân tại chỗ. Ta biết sư tình này xảy ra, không phải tự bản thân ta thiên phú thấp kém, mà là ta chưa thể cảm ngộ sâu hơn cấp bậc. Vì vậy ta một mực duy trì ở Thú Vực chính là mong mỏi có một ngày đột phá. Khi đó ta mới trở về.”

Lưu Vân Long nói, lần này là ngữ điệu nghiêm túc mà nói ra những lời tận sâu trong lòng. Hắn không có gia quyến, cũng không có con cái, một đời này hắn cống hiến cho quân đoàn, cho an bình của bá tánh, cho sự tồn vong của Nhân Vực.

Thế nhưng ở từng tuổi này về sau, bản chất con người tự nhiên sẽ cảm thấy cô quạnh. Duy trì hắn sinh mệnh lực, lý do chỉ có một đó là truy cầu cấp bậc cao hơn mà thôi, ngoài ra cũng không biết làm cái gì khác.

Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng chợt hiểu, đối với vị Lưu tiền bối này càng thêm phần kính trọng.

Hắn từng trải nghiệm qua cảm giác tịch mịch khi đứng ở đỉnh cao nhất của kiếp trước, đó là quanh năm xuốt tháng một màu cô độc trong nội tâm, cho dù có là đệ nhất cường giả tâm vững như núi, vẫn không tránh bánh xe định mệnh này.

Tuy rằng sự xuất hiện của đám tiểu tử bọn hắn làm Lưu Vân Long những ngày qua như trẻ lại, thế nhưng tiệc vui nào cũng phải tàn. Hắn đã lựa chọn lưu lại, vậy thì chỉ có thể từ biệt mà thôi.

Hành quân thêm vài canh giờ, rốt cuộc bọn hắn đi đến một địa vực đồi cát khổng lồ, bốn phía xung quanh thực vật bắt đầu thưa dần, ngay cả cổ thụ cũng không có. Đây là một cái sa mạc địa vực a.

Lưu Vân Long cước bộ chậm dần sau đó dừng hẳn. Hắn làm một cái điệu bộ gõ tay lên trán, như muốn nhớ nhớ điều gì đó. Một lát sau Lưu Vân Long khom người xuống đặt bàn tay lên mặt cát nóng, khẽ vận lực, lập tức từ bên dưới đồi cát khổng lồ, có một loại thanh âm như cơ quan đang hoạt động

Ùn ùn!

Từ phía dưới một cái đồi cát khổng lồ, nhấp nhô theo tiếng cót két, một cánh cửa bằng thép lù lù hiện ra, sau đó trực tiếp mở cửa.

“Chào mừng đến với căn cứ địa bí mật của quân đoàn chúng ta. Ta thường hay gọi nơi này là nơi ẩu nấu của quái vật sa mạc.”

Vân Chính Thiên ba người chính là há mồm trợn mắt, bọn hắn vạn lần không ngờ rằng quân đoàn lại sở hữu bậc này khoa học kỹ thuật. Doanh trại quân đoàn trực tiếp ẩn nấp dưới sa mạc, đúng làm người khác vô cùng ngạc nhiên.

Lui tới trong Thú Vực, nếu căn cứ xây dựng lù lù trên mặt đất, e rằng không tới một tuần, hồn thú liền chiếm đóng. Cho nên xây dựng một cái căn cứ địa dưới lòng đất, chính là phi thường an toàn.

“Thật hoành tráng.” Hàn Thanh Chi rộn ràng nói.

“Được rồi, vào trong đi nào.” Lưu Vân Long nói.

Ngay khi bọn hắn vừa vào trong, cảm thụ đầu tiên chính là khả năng hít thở thông thuận gấp mấy lần. Không đợi ai hỏi, Lưu Vân Long đã lên tiếng giải thích:

“Bên trong căn cứ địa, bọn ta có thiết bị thanh lọc không khí, nhờ vậy có thể tách bớt tà hồn lực ra, nếu không các ngươi nghĩ làm sao chúng ta ở trong Thú Vực lâu như vậy mà không có biến chứng được.”

Lưu Vân Long lời này rất có đạo lý. Với tu vi của bọn Vân Chính Thiên bây giờ, di chuyển trong Thú Vực cần điều động một tầng hồn lực liền tục để duy trì kinh mạch không bị tà hồn lực tổn thương, nhưng chung qui vẫn không thể chống chọi quá một ngày a.

Mỗi lần đến cực hạn chịu đựng, nếu không tìm được sơn cốc trú ngụ, thân thể liền có dấu hiệu bị Tà hồn lực xâm thực. Cho nên để binh sĩ có thể thuận tiện thi hành nhiệm vụ trong Thú Vực này, căn cứ địa nhất định phải có loại thiết bị tối tân như thế.

“Loại thiết bị này là do Hồn Đạo Đường trực thuộc Nhật Nguyệt thành thiết kế và chế tạo, giá thành vô cùng đắt đỏ. Thế mà đám nhóc này không biết tại sao lại bỏ về Nhân Vực, để nó chôn vùi dưới lớp cát này. Thật uổng phí tài nguyên.”

Lưu Vân Long có chút hậm hực nói. Sau đó lại dẫn bọn hắn đi tham quan một vòng căn cứ địa dưới lòng đất, từng chỗ từng chỗ đều khiến bọn hắn không khỏi ồ lên kinh ngạc.

Căn cứ địa này, hoàn toàn khác xa so với doanh trại bình thường a. Khoan hãy nói về cơ sở hạ tầng, chỉ riêng những vật dụng hỗ trợ cho binh sĩ chấp hành nhiệm vụ, đã xa xa vượt qua tiểu chuẩn quân đoàn bình thường.

Trong này có một loại hồn đạo khí, gọi là bình hô hấp dưỡng khí. Mỗi lần binh sĩ hành quân trong Thú Vực, đều cần trang bị một vật dụng này. Nó có hiệu quả tương tự như thiết bị thanh lọc không khí, nhưng là vật dụng cầm tay có thể mang theo a.

Mỗi lần đem bình hô hấp dưỡng khí này sạc đầy, có thể liên tục sử dụng trong một tuần không cần bổ sung dưỡng khí, vô cùng tiện lợi.

Ngoại trừ bình hô hấp dưỡng khí này ra, còn có vô số hồn đạo khí vũ trang tối tân nhất, tuy không thể so với vạn năm trước cấp bậc khoa học kỹ thuật, nhưng đa phần những thứ này, bọn Vân Chính Thiên mới lần đầu nhìn thấy.

Có như vậy mới biết, Thành Chủ đầu tư cho binh sĩ tại Thú Vực không biết bao nhiêu tài nguyên mà nói.

“Được rồi, các ngươi tự chọn cho mình chỗ nghỉ ngơi đi. Bên trong phòng tắm hẳn vẫn còn nước nóng, trước hết đem tạp chất trên người thanh lọc cho bằng hết, nếu không trở về Nhân Vực vô tình khuếch tán Tà khí thì không hay. Ta trước tiên đi kiểm tra Truyền tống đại trận xem xem có cần tu sửa gì hay không. Hai canh giờ nữa liền gặp lại tại trung tâm căn cứ.”

Lưu Vân Long tựa như thống lĩnh ra lệnh nói.

Ba người Vân Chính Thiên nghe vậy, không giấu được sư vui mừng, cung kính đáp:

“Rõ, Lưu tiền bối.”

Đã nhiều ngày không có tắm rửa, ba người bọn hắn vui mừng khôn xiết, như cá gặp nước tình huống. Chỗ này tiện nghi đầy đủ, lại có nước nóng làm ấm toàn thân, tinh thần thư thái, trạng thái phi thường thỏa mãn.

Lại nói bọn hắn sau khi tắm xong liền dạo bước tới căn tin, chỗ này đồ hộp vẫn còn dùng được đấy. Những ngày tháng ăn bờ ngủ bụi đã qua rồi, ai nấy sức ăn đều tăng lên mấy lần. Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân tựa như ăn hết một phần ba đồ hộp dự trữ còn lại.

Thỏa mãn bụng đói cùng tắm rửa sảng khoái về sau, bọn hắn lăn ra ngủ. Tuy rằng mỗi người ở đây đều là thiên tư hơn người, trong tương lai ắt công thành danh toại, nhưng bọn hắn vẫn chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tâm lý hưởng thụ tuổi thanh xuân vẫn tràn đầy a.

Hai canh giờ sau.

“Các ngươi mãn nguyện? Ta đã điều chỉnh lại một chút Truyền tống đại trận, hiện có thể lập tức sử dụng. Bất quá, thứ này dường như đã quá cũ, năng lượng bên trong còn rất ít, mơ hồ lần này chính là lần sử dụng cuối cùng a.”

Lưu Vân Long nói.

Nghe vậy, bọn hắn tức thì hiểu được thâm ý trong đó. Có nghĩa nếu bọn hắn lại lưu lạc trong Thú Vực một lần nữa, liền rất khó để trở về. Cho nên lần tiếp theo xông xáo Thú Vực, bọn hắn phải có được thực lực cường hãn hơn bây giờ rất nhiều.

“Vãn bối hiểu, đa tạ Lưu tiền bối.” Cả ba người đồng thanh đáp.

“Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi.” Lưu Vân Long lời nói mang theo vài phần nuối tiếc. Đám nhóc này rời đi, hắn lại không có người để trò chuyện.

Lưu Vân Long hướng cỗ máy thao tác một số nút bấm, sau đó vài tiếng ‘rẹt rẹt’ một cái thông đạo vòng xoáy ngay tại hạch tâm cỗ máy hư huyễn mà ra. Xung qunah không gian đã bắt đầu vặn vẹo.

Loại này thông đạo vòng xoáy, giống như thứ mà Vương Hạo sử dụng để đi đến đây.

“Các ngươi đi đi. Tình hình đại chiến mặc dù căng thẳng, nhưng ta tin chắc bọn chúng không thể làm gì được Vực Chủ đâu. Bất quá các ngươi trở về không được lười biếng, phải cố gắng từng ngày tu luyện, mau chóng đề thăng thực lực. Các ngươi đều là tương lai, là mầm non của Nhân Vực, có biết hay không.”

Nói một câu này, Lưu Vân Long khóe mắt có chút ươn ướt, hắn lập tức lấy tay quẹt đi, để cho bọn tiểu bối không thể trông thấy trên gương mặt già nua lại chảy ra nước mắt. Hắn tuổi tác đa cao, không chắc có thể kéo dài hơi sức này bao lâu nữa, mà một khi lứa già bọn hắn đều gục xuống, Nhân Vực an nguy đều do lớp trẻ này phụ trách.

Hắn tự nhiên không hy vọng, Nhân Vực về sau triệt để bị hồn thú thôn tính đấy.

Vân Chính Thiên nghe vậy, trực tiếp hướng Lưu Vân Long quỳ xuống, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi cũng lập tức quỳ theo. Ba người bọn hắn lúc này khấu đầu ba cái.

Một là cảm tạ cứu mạng chi ân, hai là đối với Lưu Vân Long bày tỏ lòng kính trọng tột cùng.

“Lưu tiền bối, ta hứa với ngài. Một ngày không xa, chúng ta chắc chắn sẽ quay trở lại, lúc đó từng tấc đất của nhân loại xưa kia mất vào tay hồn thú, ta sẽ đem từng cái từng cái hảo hảo đoạt lại.”

Vân Chính Thiên đột nhiên phát thệ, mà dưới lời thề này của hắn. Lưu Vân Long gương mặt nở một nụ cười nồng thuận.

“Hài tử ngoan, lão phu yên tâm rồi.”

Ánh sáng lóe lên, thân ảnh ba người bọn hắn liền biến mất.

..............

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv