"Đoàng" một tiếng súng xé không lần nữa lại vang lên, lũ chim chóc hoảng loạn cất cánh bay đi tránh xa nơi nguy hiểm ấy. Trong một căn nhà hoang có vài thân ảnh vây xung quanh một cô gái, nàng lung lay thân thể sắp ngã của mình đứng dậy, bộ quần áo thuần trắng giờ lúc này đã nhuộm thành màu đỏ yêu mị, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn người trung niên nam tử trước mặt, người nàng ngày ngày kêu một tiếng cậu. - Tại sao...?
Vân Báo ngoan lệ trừng nàng, tựa như mãnh thú nhìn con mồi. Hắn xoa xoa khẩu súng lục trong tay rồi nhếch mép cười âm lãnh, mắt lạnh liếc nhìn nàng: - Tại sao ư? Vì Nghịch Thiên Tàn lục a, cậu ta cũng muốn có nó, ta cả về huyết thống lẫn thiên phú đều xuất chúng tại sao ta không xứng có được, chị lại đi truyền cho một con nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi, ngươi bảo ta làm sao phục, ta không phục.
"Đoàng" lại một phát đạn ghim vào người, Vân Lam đau đớn lùi lại phía sau, đôi môi tái nhợt do mất quá nhiều máu, tay phải nàng đưa lên che lên miệng vết thương, cố gắng áp chế máu chảy ra. Nàng thật hối hận khi bỏ bộ thiết châm ở nhà, nếu có thiết châm trong tay mấy vết thương này căn bản không làm khó được nàng. - Cậu hãy dừng lại đi. - Câm miệng, ngươi mau mau đem Tàn lục giao ra.
Bình luận truyện