*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Không cần, Y nhi không cần...", Yến Lưu Sanh đứt quãng hô to.
Tang Thanh Y cắn chặt môi dưới, nhìn Yến Lưu Sanh liều mạng chống đỡ vẫn không chịu cúi đầu, nội tâm đủ loại cảm xúc đan xen, cho đến khi Yến Lưu Sanh đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.
Tang Thanh Y bỗng dưng quay đầu nhìn chằm chằm Hách Liên Đoan Nghiễn, môi dưới đã bị cắn đến trắng bệch.
Nhìn nụ cười tàn nhẫn chói mắt của Hách Liên Đoan Nghiễn, đôi mắt trong trẻo của Tang Thanh không khỏi nhiễm chút ẩm ướt.
" Ta muốn làm Vương phi của ngươi!"
Tang Thanh Y cơ hồ là gằn từng chữ một, đằng sau mỗi chữ dường như đều ẩn nhẫn vạn thiên ưu tư*.
*Vạn thiên ưu tư: Muôn vàn cảm xúc / tâm tình.
" Để cho hắn dừng tay. "
Hách Liên Đoan Nghiễn cười tà tứ, nhưng cũng không mở miệng, mà vươn tay phải hướng về phía Tang Thanh Y.
" Vương phi của ta."
Tang Thanh Y nhìn bàn tay trước mặt, thống khổ nhắm hai mắt lại sau đó đặt tay trái của mình vào lòng bàn tay của Hách Liên Đoan Nghiễn, nàng liền cảm thấy tay bị nắm chặt, rồi lại nghe được thanh âm Hách Liên Đoan Nghiễn vang lên:
" Ly Tứ... "
Tang Thanh Y nhìn Yến Lưu Sanh bị hai thị vệ đỡ ra ngoài, nhấc chân liền muốn đi theo, lại phát hiện không thể động đậy, quay đầu trừng mắt nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn.
"Buông tay!"
Hách Liên Đoan Nghiễn giống như không nghe thấy, vẫn cười nhìn Yến Lưu Sanh bị đỡ ra ngoài, không hề có ý buông tay, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng Yến Lưu Sanh nữa.
" Buông tay!", Tang Thanh Y lạnh lùng nói.
Lần này Hách Liên Đoan Nghiễn ngược lại là sảng khoái đáp ứng, thoáng chốc liền buông tay.
Tang Thanh Y ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, xoay người định rời đi nhưng lại một lần nữa bị Ly Tứ ngăn cản đường đi.
Tang Thanh Y nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Ngươi đây là ý gì?"
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn tay phải của mình, khóe miệng nổi lên tiếu ý.
" Vương phi của Bổn vương còn có công tử phủ Tướng quân, nếu cùng nhau xuất hiện, vậy thì làm sao giải thích rõ ràng đây? "
___-___
" Nhi thần bái kiến mẫu phi ", Hách Liên Đoan Nghiễn chắp tay hành lễ với Di phi.
Di phi ngồi trước tháp* vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Hách Liên Đoan Nghiễn.
*Tháp: Giường hẹp và dài.
" Vừa rồi nghe Tuyền Cơ nói, ngươi muốn thành thân?"
Hách Liên Đoan Nghiễn cười gật đầu một cái.
" Đúng vậy mẫu phi, trước đó không bẩm báo với người, mong rằng mẫu phi đừng trách cứ nhi thần."
" Sao lại đột nhiên như vậy? ", Di phi có chút lúng túng, " Ngươi quên ngươi..."
Hách Liên Đoan Nghiễn đỡ Di phi trở lại tháp ngồi xuống.
" Trong lòng nhi thần hiểu rõ, mẫu phi không cần lo lắng."
Di phi hai tay cầm tay Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Ta làm sao có thể không lo lắng, vạn nhất có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"
" Sẽ không ", Hách Liên Đoan Nghiễn ôn nhu an ủi, " Mẫu phi hãy tin nhi thần."
Di phi nhịn không được nặng nề thở dài, " Việc này đều do ta, nếu không..."
" Mẫu phi."
Hách Liên Đoan Nghiễn nghiêm túc nói:
" Nhi thần đã nói, việc này không trách mẫu phi, ngược lại nhi thần còn muốn cảm tạ mẫu phi nữa."
Nhìn thấy Hách Liên Đoan Nghiễn hiểu chuyện như thế, viền mắt Di phi không nhịn được có chút ẩm ướt.
" Vậy ngươi nói cho ta biết là cô nương nhà nào, vừa rồi Tuyền Cơ nói nửa ngày cũng không nói rõ ràng."
Hách Liên Đoan Nghiễn cười cười.
" Là thiên kim phủ Thừa tướng, Tang Thanh Y."
" Thiên kim Thừa tướng? "
Di phi bất chợt giống như nhớ ra điều gì đó:
" Ta nhớ rõ Tĩnh phi hình như đã từng nhắc tới nàng với ta, không phải nói là nàng cùng công tử phủ tướng quân kia..."
" Đó đã là chuyện của quá khứ."
Hách Liên Đoan Nghiễn thản nhiên nói:
" Hôm nay phụ hoàng đã hạ chỉ để nàng thành thân với nhi thần rồi."
___-___
Hôm sau
Sau khi lâm triều, Hách Liên Đoan Nghiễn liền bị Tuyên Đức Đế Hách Liên Chính Đức gọi đến ngự thư phòng.
" Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
" Bình thân."
Hách Liên Chính Đức đã thay triều phục, sau đó xoay người ngồi xuống trước tháp.
" Nghe nói hôm qua công tử phủ Trấn Quốc Công đại náo Vân Ngạn Cung của ngươi? "
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn không ra Hách Liên Chính Đức đang suy nghĩ cái gì, hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời:
" Cũng không phải như vậy, chẳng qua là hắn cùng nhi thần xảy ra một chút hiểu lầm mà thôi."
" Phải không?"
Hách Liên Đoan Nghiễn không nghe ra gợn sóng trong lời nói của Hách Liên Chính Đức.
" Vâng."
" Vậy thì tốt rồi. "
Nhưng Hách Liên Đoan Nghiễn nghe ra lại không phải là ý tứ này, ngay sau đó Hách Liên Chính Đức lại nói:
" Nếu lời đồn đãi không phải là giả, nhất định không thể tha thứ nhẹ nhàng như vậy."
Hách Liên Đoan Nghiễn không nói gì chỉ cúi đầu nghiêm túc lắng nghe.
" Hôm qua ngươi ngủ không ngon sao? Lúc lâm triều trẫm thấy vẻ mặt ngươi mệt mỏi."
" Đêm qua quả thật ngủ có chút muộn, ngày sau nhi thần nhất định sẽ chú ý."
" Ừ...", Hách Liên Chính Đức chậm rãi nói.
" Sau này phải học cách khống chế tính tình của mình, bây giờ người cũng không thể giống như trước kia nữa."
Khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, Tuyên Đức Đế lại hạ thêm một đạo thánh chỉ khác - Tứ phong Hách Liên Đoan Nghiễn làm Đoan Vương, còn ở ngoài cung ban phủ đệ, sau khi đại hôn liền có thể tự lập môn hộ.
Tất nhiên, điều này cũng cần trả một đại giới, cái giá này chính là Hách Liên Đoan Nghiễn từ nay về sau mỗi ngày phải vào triều sớm, sau đó còn cần phải dần dần tham dự xử lý triều chính.
Đối với điều này, Hách Liên Đoan Nghiễn đã sớm dự liệu, chỉ là nàng chưa chuẩn bị tâm lý tốt.
" Nhi thần cẩn thận tuân theo lời dạy của phụ hoàng."
" Đúng rồi..."
Hách Liên Đoan Nghiễn vội vàng quay trở về, nghe Hách Liên Chính Đức tiếp tục nói:
" Ngươi đã thú* thiên kim Thừa tướng, nàng chính là Vương phi của ngươi, mỗi lời nói mỗi hành động đều phải tuân theo khuôn phép của hoàng thất, không thể làm tổn hại đến danh dự hoàng thất, ngươi có hiểu không? "
*Thú: cưới hỏi.
___-___
Hách Liên Đoan Nghiễn vừa đi ra khỏi ngự thư phòng, còn chưa kịp thở dài, đã thấy Hách Liên Đoan Kiền đứng cách đó không xa.
" Ngũ ca, ngươi làm sao ở chỗ này, là muốn đi tìm phụ hoàng sao? Phụ hoàng hiện tại vừa lúc không bận, ngươi..."
" Ta là tới tìm ngươi ", Hách Liên Đoan Kiền thẳng thắn nói.
" Buổi lâm triều hôm nay, lời phụ hoàng nói đều là sự thật sao?"
Hôm nay lúc lâm triều, Tuyên Đức Đế ra lệnh cho thái giám tuyên đọc thánh chỉ tứ hôn ngay trước mặt các triều thần, Hách Liên Đoan Kiền lúc này mới biết được.
Hách Liên Đoan Nghiễn cười.
" Thánh chỉ đã hạ, Ngũ ca vẫn hoài nghi là giả sao?".
Đôi mày tuấn tú của Hách Liên Đoan Kiền nhíu lại, đích xác là như thế, hắn cũng biết mình đây là đang hỏi nhiều.
Thấy Hách Liên Đoan Kiền không nói lời nào, Hách Liên Đoan Nghiễn lại nói:
" Bởi vì hôm qua quá vội vàng, cho nên chưa kịp nói cho Ngũ ca biết, vốn định vào triều sớm nói cho ngươi biết, nhưng hôm nay ta dậy hơi muộn nên không kịp, mong Ngũ ca đừng tức giận."
Hách Liên Đoan Kiền nghiêm túc nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Ngươi làm việc từ trước đến nay sẽ không qua loa như thế, lần này lại đột nhiên như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự chung tình với thiên kim phủ Thừa tướng sao?"
Hách Liên Đoan Nghiễn cũng rất nghiêm túc trả lời:
" Vâng, đệ nhất định phải có nàng."
" Chẳng lẽ ngươi không biết người trong lòng nàng là Yến Lưu Sanh sao?". Hách Liên Đoan Kiền có chút kích động hỏi.
Hách Liên Đoan Nghiễn cười nhạt, " Ta biết."
" Vậy ngươi..."
" Ôi, đây không phải là Ngũ ca cùng Thập Nhất đệ sao?"
Nghe thấy thanh âm khiến người phiền chán này, Hách Liên Đoan Nghiễn không cần nhìn cũng biết rõ người tới là ai.
" Thất ca sao lại ở đây?", Hách Liên Đoan Nghiễn mở miệng hỏi.
Hách Liên Đoan Thành lại hai mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Đoan Nghiễn, trả lời:
" Đúng lúc ta đi ngang qua, thấy Ngũ ca cùng Thập Nhất đệ ở đây nên thuận tiện tới xem một chút."
" Xem ra gần đây Thất ca khó có được thanh nhàn, không biết các vị tẩu tẩu trong phủ gần đây như thế nào?", Hách Liên Đoan Nghiễn cười châm biếm nói.
Hách Liên Đoan Thành cười quỷ dị, " Kia tất nhiên không thể sánh bằng náo nhiệt trong cung của Thập Nhất đệ rồi, nghe nói hôm qua đệ muội (TTY) dẫn người trong lòng của nàng đi gặp ngươi? Thập Nhất đệ thật sự là khí độ thật lớn a, Thất ca vô cùng bội phục."
Hách Liên Đoan Nghiễn cũng nở nụ cười, " So với Thất ca, thần đệ cam bái hạ phong*, nếu không phải Thất ca nhường nhịn, chỉ sợ thần đệ sẽ không thú được vị Vương phi này rồi, đệ còn chưa cảm tạ Thất ca đâu!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hách Liên Đoan Thành thoáng cái trở nên rất khó coi, những lời này của Hách Liên Đoan Nghiễn này đâm vào hai chỗ đau của hắn.
Một là, Hách Liên Đoan Thành lớn tuổi hơn nàng, hơn nữa đã sớm thành thân cũng đã có hài tử, nhưng đến nay còn chưa được phong vương, vẫn chỉ là Hoàng tử.
Hai là, Tang Thanh Y này vốn nên là của Hách Liên Đoan Thành hắn, bởi vì hôm qua hắn đi thỉnh chỉ tứ hôn, không ngờ lại bị thái giám thủ môn* trước cửa ngự thư phòng thông báo là Hách Liên Đoan Nghiễn đã gặp phụ hoàng trước một bước.
*Thủ môn: giữ cửa.
" Thế Thập Nhất đệ phải trông nom kĩ vị mỹ nhan* Vương phi kia của ngươi đấy!"
*Mỹ nhan: dung mạo xinh đẹp.
Hách Liên Đoan Thành cười không có hảo ý quăng ra một câu như vậy rồi rời đi.
___-___
Sau khi dùng ngọ thiện* trong cung, Hách Liên Đoan Nghiễn dẫn Ly Tứ đi phủ đệ mới bên ngoài cung, bởi vì hiện tại đang bố trí sửa sang, nàng liền muốn tới nhìn một chút.
*Ngọ thiện: bữa trưa.
*Giờ Ngọ: từ 11h đến 13h.
Trong lúc nhàn rỗi, hơn nữa hôm nay thức dậy sớm nên có chút buồn ngủ, nàng dứt khoát để cho Ly Tứ gọi hạ nhân lấy đến một cái ghế nằm, trực tiếp nằm phơi nắng trong sân viện, thái dương ấm áp, phá lệ hài lòng.
Bất tri bất giác đã ngủ cho đến khi thanh âm Ly Tứ vang lên bên tai.
" Mới vừa rồi Tang tiểu thư phái người đưa một phong thư đến phủ Trấn Quốc Công, Yến Lưu Sanh sau khi xem xong liền nháo muốn xuất phủ..."
___-___
" Vương gia đại giá quang lâm, vi thần không từ xa tiếp đón, mong Vương gia thứ tội."
Tang Triều Lê vừa nói vừa muốn quỳ xuống, Hách Liên Đoan Nghiễn xoay người vội vàng đi qua đỡ lấy hắn.
" Thừa tướng đại nhân không cần hữu lễ như thế, lại nói tiếp Bổn vương còn phải gọi ngài một tiếng nhạc phụ đại nhân đây."
" Vi thần không dám, Vương gia mời. "
Tới tiền thính, Tang Triều Lê tỏ ý với Hách Liên Đoan Nghiễn:
" Vương gia xin mời ngồi. "
" Không cần, Thừa tướng đại nhân."
Hách Liên Đoan Nghiễn 'ba' một tiếng thu hồi quạt xếp trong tay.
" Dám hỏi thiên kim Thừa tướng hiện ở nơi nào?".
Tang Triều Lê hơi sững sờ một chút liền đáp: " Tiểu nữ lúc này đang ở khuê phòng."
" Vậy Bổn vương có thể hay không đi xem nàng một lát?", Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn Tang Triều Lê hỏi.
" Phiền toái Vương gia chờ một lát, ta sẽ sai người gọi tiểu nữ ra."
Tang Triều Lê nói xong lại muốn gọi nha hoàn hầu hạ tới đây, không nghĩ tới Hách Liên Đoan Nghiễn khước từ:
" Không cần, Bổn vương đích thân đi thăm nàng."
" Điều này..."
Trên mặt Tang Triều Lê hiện rõ khó xử, khuê phòng nữ nhi há có thể để nam tử tùy ý đi vào, cho dù đã có hôn ước, trước khi hành lễ đại hôn cũng không thể như vậy được.
Những điều này Hách Liên Đoan Nghiễn đều biết, chẳng qua là:
" Sẽ không phải là Bổn vương ngay cả gặp mặt Vương phi của mình cũng không thể đi?"
Tang Triều Lê nghe ra ý trong lời nói của Hách Liên Đoan Nghiễn, nhưng vẫn thẳng thắn nói:
" Hành động này sợ rằng không hợp lễ, xin Vương gia thứ lỗi. "
___-___
" Tiểu thư đâu? "
Tang Triều Lê đột nhiên xuất hiện, dọa Như Vũ giật mình.
Như Vũ vội vàng đứng thẳng người, " Tiểu thư ở trong phòng nghỉ ngơi ạ."
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hách Liên Đoan Nghiễn phía sau Tang Triều Lê, " Dâm..."
Lời vừa mới ra khỏi miệng, lại thấy Hách Liên Đoan Nghiễn liếc nhìn Tang Triều Lê trước mặt, Như Vũ đành phải nghẹn trở về.
Tang Triều Lê đi tới đưa tay muốn đẩy cửa phòng ra nhưng bị Hách Liên Đoan Nghiễn ngăn lại.
" Thừa tướng đại nhân, giao cho Bổn vương đi. "
Rồi sau đó không đợi Tang Triều Lê phản ứng, đẩy cửa ra đi vào, Tang Triều Lê còn chưa kịp nhìn vào trong, Ly Tứ bên cạnh đã đóng cửa phòng lại.
" Vì sao ngươi lại ở đây?"
Tang Thanh Y nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn bất chợt xuất hiện, đoản kiếm* trong tay 'ba' một tiếng rơi xuống bàn.
*Đoản kiếm:
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn đoản kiếm sắc bén đã ra khỏi vỏ, khẽ cười nói:
" Bổn vương đến thăm Vương phi của mình mà thôi, Vương phi đây là muốn luyện tập thuật phòng thân sao? Vậy...để Bổn vương dạy cho ngươi đi!"
Mắt thấy Hách Liên Đoan Nghiễn đi tới, Tang Thanh Y lập tức cầm lấy đoản kiếm đặt trên cần cổ trắng như tuyết của nàng.
" Ngươi đừng qua đây!"
Hách Liên Đoan Nghiễn theo lời dừng bước lại.
" Vương phi đây là muốn làm gì?"
Vẻ mặt Tang Thanh Y đầy quyết tuyệt nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Ta nói rồi, dù ta có chết cũng sẽ không gả cho ngươi!"
Lời còn chưa dứt, đoản kiếm trong tay Tang Thanh Y liền muốn vạch qua cần cổ, bỗng nhiên nghe Hách Liên Đoan Nghiễn nói:
" Nếu như ngươi chết, ta sẽ để cho toàn bộ người trong phủ Thừa tướng bồi táng cùng ngươi! "
" Ngươi...!"
Tang Thanh Y gắt gao trừng mắt nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn, ánh mắt kia tựa hồ muốn đem nàng thiên đao vạn quả, bất quá kiếm này chung quy cũng không rạch xuống.
Chẳng qua là giây tiếp theo, " Vậy ta liền giết ngươi!"
Hách Liên Đoan Nghiễn đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, cứ như vậy để cho Tang Thanh Y đem đoản kiếm ngang qua cần cổ mình.
Cảm giác được cần cổ hơi đau nhói, Hách Liên Đoan Nghiễn trái lại nở nụ cười:
" Nếu như ta chết, ta sẽ để cho toàn bộ người phủ Thừa tướng chôn cùng ta!"