Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 786: Đánh không lại ngươi



Đây là công việc của bọn hắn.

Công việc, nực cười biết bao.

Trong lòng của Tả Tiểu Đa cực kỳ khó chịu, ý định giết người đã lộ rõ, cách thức này quá nham hiểm, thật sự chính là giết người không đao.

Khắp nơi trên đường đều là loại biểu ngữ này, người đến người đi đều đang bàn tán về chuyện năm đó, vô sỉ đến mức nào chứ...

Năm rộng tháng dài sau này, bà Hà thật sự có khả năng sẽ bị bọn hắn ép chết mất!

Ai cũng chỉ trích, tự nhiên mà chết, không phải chỉ là nói cho có mà thôi!

Với sự kỳ quái và chứng tự kỷ của bà Hà lúc này, e rằng chính vì bị loại cách thức đó chèn ép trong nhiều năm như vậy mà có.

Đánh không lại ngươi.

Cũng không đối mặt với ngươi.

Nhưng mà hiện tại khắp nơi trên mạng đều đang rất chán ghét ngươi!

Thế gian cuồn cuộn hóa thành biển lớn mênh mông dày đặc ác ý, xem xem một chiếc thuyền ba lá đã nản lòng thoái chí như ngươi có thể sống sót lang thang trong biển cả vô biên đó được bao lâu?

Vì vậy nên mặc dù Tả Tiểu Đa biết rõ hai người này là người bình thường, chỉ có một vai trò nhỏ, được sai đến để làm việc, nhưng vẫn không nhịn được mà phát cáu.

'Thậm chí, ý định giết người trong khoảng khắc vừa rồi không phải không có căn cứ, mà là thật sự muốn hóa thành hành động!

Nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được rồi, bản thân có thể không để lộ mặt, nhưng bà Thạch lại khó tránh khỏi tay bay vạ gió, đấy không phải là điều mà hắn mong muốn!

Dư luận giết người như đao!

Muốn ép chết một người vốn không có chút lưu luyến nào với thế giới này, thì cứ viết đầy chữ trên đường lớn như vậy, đấy nhất định sẽ là một cái đẩy mạnh trên con đường sinh tử, hiệu quả nhanh chóng, rõ rành rành.

Tả Tiểu Đa quay lại thêm vài vòng, phát hiện biểu ngữ ở vài nơi đã được viết xong, hắn phá hủy sạch sẽ hoàn toàn.

Sau đó tìm nhà của vị “chủ nhiệm” kia.

Đạp cửa bước vào trước mặt của tất cả người trong nhà, túm chặt người đàn ông trung niên tai to mặt lớn kia, cười găn nói: “Chủ nhiệm Tôn đúng không? Năm ngoái chơi gái ở Huân Hoàng Thiên của chúng tôi còn chưa trả tiền đâu, ngươi định nợ đến bao giờ hả? Đem tiền ra đây!”

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc: “Ta không có! Ngươi... Ngươi là ai? Tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp đấy!”

Tả Tiểu Đa tát một cái lên mặt hắn, hung hăng nói: “Nếu như ngươi giao tiền thì ta có thể xông vào nhà ngươi sao? Mau chóng đưa tiền đây! Bây giờ là lãi mẹ đẻ lãi con, nợ là ba triệu Tinh Nguyên tệ! Nếu như hôm nay không trả thì ông đây sẽ lấy mạng của cả nhà ngươi để đền bùi”

“Ba triệu cái gì, ông đây không biết gì hết! Ngươi tìm sai người rồi!” Chủ nhiệm 'Tôn vừa tức giận vừa sợ hãi, cố gắng giải thích.

Một bên, sắc mặt của vợ hắn đều là vẻ nghỉ ngờ giống như đang suy nghĩ gì đó, con hắn thì ngây người, tay chân luống cuống.

“Không trả tiền cũng được, vậy để ta hỏi ngươi một chuyện, nói rõ tình hình thực tế thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Tả Tiểu Đa tiến gần mặt của chủ nhiệm Tôn, nói nhỏ từng câu từng chữ:

“Những biểu ngữ bên ngoài kia... Là ai sai khiến ngươi làm như vậy? Ngươi nhận được lợi ích gì từ việc đó?”

Mười phút sau.

Tả Tiểu Đa ra khỏi nhà của chủ nhiệm Tôn.

Mặt tràn đầy phẫn nộ, lòng tràn ngập phần uất.

Chuyện rất đơn giản, vào mười mấy năm trước, có một người tìm đến chủ nhiệm Tôn bảo hắn mỗi năm đều phải viết loại biểu ngữ này, một năm viết ít nhất 50 cái!

Cái giá được đưa ra là một năm mười nghìn Tinh Nguyên tệ.

Chỉ cần viết 50 cái biểu ngữ là có thể có được mười nghìn Tinh Nguyên tệ, số tiền này thật sự là kiếm được quá dễ dàng.

Chủ nhiệm Tôn vốn không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đồng ý. Hắn đã viết liên tục trong 13 năm!

“Ngươi có biết vì sao phải viết không?”

“Biết chứ, vì ghét bỏ bà già kia.”

“Bà lão kia là ai?”

“Vợ của hiệu phó Thạch của Cao Võ Tiềm Long.” liệu phó Thạch đã chết lâu như vậy rồi, sao còn phải vi

“Một năm mười nghìn...”

Chỉ đơn giản như vậy.

“Ngươi có biết làm như vậy sẽ ép chết người ta không?”

“.. Biết.”

“Người ta có thù với ngươi hả?”

“Không có."

“Vậy thì tại sao?”

“... Một năm mười nghìn.”

“Người đó là ai?”

“... Không biết.”

“Dáng vẻ ra sao?”

“Gầy gầy cao cao... Chỉ thấy qua một lần rồi sau đó người ta không đến nữa, đã qua mười mấy năm rồi, có điều tiền của mỗi năm đều được gửi đến rất nhanh...”

“Không đến mà ngươi vẫn viết?”

“Đôi lúc viết ít quá thì đối phương sẽ gọi điện thoại đến hỏi...”

“Số điện thoại của người đó thì sao?”

“Ở đây... Những số này đều là của người đó, nhưng khi ta gọi lại đều gọi không được, có lẽ là dùng một lần sẽ lập tức bỏ đi.”

“Chỉ vì một năm mười nghìn sao?”

“.. Đúng.”

“Ngươi đoán xem là người này dám giết cả nhà của ngươi, hay là ta dám?” “Ngươi”

“Ngươi nói bằng lương tâm của mình, có biết bà lão này là bị oan không?” “... Cái này...”

“Biết hay không?!”

“„. Biết”

“Biết nhưng vẫn viết?”

“... Một năm mười nghìn... Đại hiệp à, gia đình ta nghèo khó lắm...”

Sự bực tức đột nhiên nổi lên, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy đầu mình ù ù, suýt nữa không khống chế được mà giết hắn tại chỗ!

Nhưng đây lại là sợi dây duy nhất trong lúc hiện tại đang còn mù mịt không có đầu mối nào.

Tả Tiểu Đa lại nén ý định muốn giết người lại. “Sau này còn viết nữa không?” “Không dám nữa không dám nữa.”

Với thủ đoạn của Tả Tiểu Đa thì chủ nhiệm Tôn này rất nhanh đã sợ hãi, sợ hãi đến tột cùng.

Nhất là khi Tả Tiểu Đa nắm lấy cổ con của hắn nhắc lên giữa không trung, năm đến không thở được, hỏi gì chủ nhiệm Tôn lập tức đáp nấy, vô cùng nhanh chóng.

Khi Tả Tiểu Đa đi trên đường chỉ cảm thấy một cảm giác thê lương khó nói nên lời dâng lên trong lòng.

Đau xót trong lòng. Một năm mười nghìn. Có thể dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn độc ác này để không ngừng tăng thêm áp lực lên người bà lão cô độc đáng thương kia, vẫn luôn làm như vậy cho đến khi ép chết!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv