Lạc Mộ đi theo sau Hà công công, xuyên qua những hành lang thật dài tới tẩm cung của Cảnh Đế. Một khắc trước, y còn đang túc trực bên cạnh linh cữu của huynh trưởng trong phủ Quốc sư. Phụ thân và huynh trưởng của y, những người nhậm chức Quốc sư của Chu quốc, đều yểu mệnh. Từ trên xuống dưới Chu quốc đều tin rằng, trong tay gia tộc Lạc thị có kính Khuy Thiên, bảo hộ cho mấy trăm năm xã tắc của Chu quốc. Địa vị của gia tộc Lạc thị rất cao, giống như thần quan trên trời, ngay cả hoàng đế Chu quốc cũng phải được Quốc sư đại nhân thông qua mới có thể kế vị.
Chỉ là, nhìn trộm ý trời dẫn đến tổn hại mệnh số, gia tộc Lạc thị qua các đời đều chỉ có duy nhất một hậu nhân, đều có số chết yểu, không thể sống đến răng long đầu bạc. Thiên phú bói toán càng cao, tuổi thọ càng ngắn. Phụ thân của Lạc Mộ là Lạc Chân, may mắn sinh được hai người con trai, huynh trưởng Lạc Tiêu nghiễm nhiên được bồi dưỡng để trở thành Quốc sư kế nhiệm. Thể chất Lạc Mộ yếu ớt từ nhỏ nhưng có linh căn, thích hợp để tu tiên, bị đưa đến tông môn học tập, với hi vọng tuổi thọ kéo dài và có thể duy trì huyết mạch.
Trên thế gian này, ngoại trừ người phàm còn có người tu tiên. Bọn họ sống ở Linh Sơn Tiên Vực – nếu không có một người tu tiên khác dẫn đường thì không thể đi được tới đó. Người phàm có linh căn có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn đệ tử hằng năm của các đại tông môn, bước lên con đường tu tiên. Người phàm không có linh căn... bị vây trong hồng trần thế tục bình thường, củi gạo mắm muối. Lạc Mộ rời kinh từ năm 5 tuổi, đi đến một vùng núi mờ ảo sương mù tu đạo. Năm 10 tuổi quay lại kinh đô đưa tang cho phụ thân. Bây giờ, y 15 tuổi, lại quay về kinh đô đưa tang cho vị huynh trưởng 22 tuổi.
Bình luận truyện