Không phải thằn lằn, vì không có con thằn lằn nào dài như vậy.
Khi thứ lạnh lẽo kia men theo cẳng chân bò tới bắp đùi, Lâm Đường không thể tự gạt mình đây chỉ là một con thằn lằn nữa. Cậu muốn hét lên nhưng miệng không thể bật ra bất cứ âm thanh nào. Rõ ràng Chu Trần Dật đang ngủ ngay bên cạnh, thậm chí cánh tay hai người còn dán sát vào nhau, vậy mà Lâm Đường cũng không thể đánh thức hắn. Cậu chỉ biết hoảng sợ mà cảm nhận thứ kia len lỏi vào quần ngủ, lần mò lên bắp đùi mình. Ước lượng chiều dài và nhiệt độ của nó, Lâm Đường đoán có lẽ là một con rắn.
Linh hồn Lâm Đường không ngừng run rẩy, song cơ thể lại không nghe theo sai khiến của cậu. Cậu đành thầm cầu nguyện, lạy trời con rắn này đừng có độc.
Con rắn càng lúc càng bò lên cao, một đường chui vào quần lót của cậu. Lâm Đường ngây ra, vì cậu cảm thấy con rắn đang chọc mông mình. Mới đầu cậu còn không ý thức được nó muốn làm gì, không lâu sau, da đầu của cậu run lên từng trận. Nếu cử động được, có lẽ cậu đã nhảy dựng lên từ lâu. Con rắn này, nó, nó… Cứu với, ai cứu tôi với! Đừng, đừng như vậy…
Có lẽ vì quá chặt nên đầu rắn chui vào hơi khó khăn, nhưng dần dà, nơi kia bị nó cọ mềm ra, cuối cùng hé thành một cái miệng nhỏ.
Lâm Đường cảm thấy rất tuyệt vọng. Cậu không động đậy được chứ không phải mất cảm giác. Trái lại, trong hoàn cảnh này, mọi cảm giác càng được phóng đại hết sức rõ ràng. Cậu có thể cảm nhận được con rắn đang kiên nhẫn ma sát cửa sau của mình. Khi lối vào hé mở, Lâm Đường nổi da gà phát hiện động tác của con rắn mang theo vài phần hưng phấn và vội vàng.
Thật là kỳ quái, Lâm Đường cảm thấy mình sắp điên rồi, tại sao cậu lại gặp phải chuyện này cơ chứ?
Lâm Đường cảm thấy cơ thể nặng nề và mỏi mệt, không thể ngăn cản con rắn bò vào trong mông. Chẳng biết nó dài bao nhiêu, chỉ biết trên đùi và cẳng chân vẫn là thứ lạnh như băng đó. Lâm Đường sợ chết ngất, nó sẽ không bò cả vào đấy chứ?
Cảm xúc quá rõ ràng, Lâm Đường bị lạnh, phía sau cũng co lại theo phản ứng sinh lý. Nhưng con rắn vô cùng kiên nhẫn nới lỏng lối vào, chầm chậm tiến sâu. Cậu cuống lên, đừng vào nữa, căng quá… khó chịu quá… sao lại thô ráp như vậy… Cậu rất sợ… Không!
Lâm Đường cảm thấy có gió lạnh thổi qua mí mắt mình. Ngay sau đó, cậu nghe thấy một giọng nói xa lạ dường như mang theo cả ý cười: “Sao lại khóc.”
Trong nháy mắt đó, tim Lâm Đường gần như ngừng đập. Cậu nghĩ mình bị ù tai, lại nghĩ mình đã sinh ảo giác. Vì sao trong phòng lại có giọng của một người đàn ông xa lạ?
Ngay sau đó, Lâm Đường nghe thấy người đàn ông này cười khẽ, dường như đối phương đang gặp chuyện gì đó vui lắm.
Không phải ảo giác!!!
Nỗi sợ trong lòng Lâm Đường dâng lên đến đỉnh điểm. Nhà ma khủng bố trong truyền thuyết, đêm khuya cơ thể không thể nhúc nhích, dâm xà kỳ quái, giọng nam xa lạ… Sợi dây thần kinh căng như dây đàn trong đầu Lâm Đường bỗng dưng đứt phựt, ngoài sợ hãi thì cũng chỉ có điên cuồng sợ hãi: Ma! Ma! Ma!
Phòng này có ma!!!
Ngay sau đó, trước mắt Lâm Đường bỗng sáng lên, hai mắt phải chịu kích thích đột ngột nhưng lại không nhắm chặt theo bản năng mà còn trợn trừng khiến đôi con ngươi như sắp rớt ra ngoài.
Chu Trần Dật đứng bên giường nhìn cậu: “Cậu làm sao vậy?”
Vì sợ hãi quá mức, Lâm Đường rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ quái. Cơ thể đã cử động được, song cậu vẫn không thể điều khiển nó. Vài giây sau khi mở mắt, cậu vẫn run không kiềm chế được. Đến khi khống chế được tay chân mình, phản ứng đầu tiên của Lâm Đường chính là nắm chặt tay Chu Trần Dật, tái mặt nói: “Cứu, cứu tôi với…”
Chu Trần Dật để mặc cậu tóm trong chốc lát, vài giây sau, hắn bỗng rút tay về, nói: “Cậu đái dầm rồi.”