Edit: Mi – Beta: Chi *****
Khóc mệt, Lâm Đường nằm bẹp trong lòng quỷ nam. Bên kia, Dư Tắc rất khó giải quyết. Nếu đơn giản là giết chết, Chử Khang Ninh có thể xử lý rất nhanh, nhưng Lâm Đường một mực muốn hắn cứu người.
Bó tay bó chân đi cứu một kẻ mình ghét cay ghét đắng, điều này khiến Chử Khang Ninh vô cùng khó chịu. Nhưng hắn chẳng còn cách nào, nếu Dư Tắc thật sự chết ở đây hoặc biến thành quái vật không còn lý trí, chỉ sợ Lâm Đường sẽ đau lòng.
Chử Khang Ninh hận không thể nuốt sống Dư Tắc, song giờ chỉ đành dùng dây trói tạm đối phương lại. Nhưng Dư Tắc không tỉnh táo, càng bị trói lại càng có xu hướng phát cuồng.
Sau khi điều khiển thêm dây leo tới trói chặt Dư Tắc, hắn bèn thu tay không can thiệp nữa. Nhưng vừa quay đầu, thấy Lâm Đường nằm trong lòng em trai, tâm trạng hắn lại càng tồi tệ hơn. Hắn thầm nghĩ: thật là ghê tởm.
Chử Khang Ninh thì thào tự nhủ: “Chử An Nhạc, đến mày mà cũng có tên. Tao thích, mày cũng thích, mày cứ nhất quyết phải tranh giành với tao, cái gì cũng muốn tranh giành với tao.” Tuy trong lòng cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nhưng khi tới trước mặt Lâm Đường, hắn đã điều chỉnh tốt sắc mặt mình, một mực lo lắng vươn tay xoa nhẹ gương mặt đẫm nước mắt của cậu: “Đường Đường, sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Chử Khang Ninh muốn kéo Lâm Đường ra khỏi vòng tay của quỷ nam, song đối phương lại ôm chặt cậu hệt như chó con giữ đồ ăn vậy. Hắn nhìn Chử Khang Ninh bằng ánh mắt lạnh tanh như rắn rết, tựa như chỉ cần kẻ kia vươn tay là nhào lên cắn.
Trong mơ màng, Lâm Đường lờ mờ nhìn thấy gương mặt Chử Khang Ninh. Cậu nắm tay hắn, hỏi: “Cậu ấy có ổn không?” Dứt lời, cậu lại bắt đầu đau khổ và tự trách: “Cậu ấy sẽ biến thành quái vật à?”
Chử Khang Ninh dịu dàng cầm lại tay cậu: “Không đâu. Tôi sẽ không để điều em không muốn xảy ra.”
Bấy giờ Lâm Đường mới yên tâm thu tay về. Cậu nhìn Dư Tắc, trong lòng vô cùng khó chịu: “Anh Chử, tôi phải làm gì đây?” Cậu phải làm sao mới có thể cứu Dư Tắc, mới có thể cứu bản thân mình.
Chử Khang Ninh vuốt ve khuôn mặt cậu: “Không sao, em không phải làm gì cả. Em cũng biết tôi rất thông minh mà, tôi sẽ nghĩ cách giúp em.”
Lâm Đường kinh ngạc mở miệng: “Thật không…”
Chử Khang Ninh nhìn cậu, thấp giọng đáp: “Ừ, tôi sẽ thay em thu xếp mọi việc. Em mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
Chử Khang Ninh che mắt Lâm Đường, lúc đứng thẳng dậy, vẻ dịu dàng đã hoàn toàn biến mất. Hắn đi tới cửa căn nhà gỗ, quay đầu lạnh lùng nhìn quỷ nam và Chu Trần Dật, bảo: “Vào đi.”
Quỷ nam cẩn thận bế Lâm Đường lên, lướt qua Chu Trần Dật rồi đi vào nhà gỗ. Chử Khang Ninh nói không sai, hắn thật sự rất thông minh, quỷ nam luôn phải dè chừng, sợ lại rơi vào bẫy rập của anh trai sinh đôi thêm lần nữa.
Chu Trần Dật là người cuối cùng đi vào nhà. Hắn không đóng cửa, nghiêng người nhìn Dư Tắc bị trói ở bên ngoài, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, hắn mới quay đầu nhìn Lâm Đường đang nằm trong lòng quỷ nam. Hình như cậu đã ngủ rồi, lồng ngực phập phồng đều đều theo quy luật.
Ngẩn người giây lát, ngay sau đó, Chu Trần Dật nghe thấy Chử Khang Ninh nói: “Mày biết cách để Dư Tắc trở lại bình thường, đúng không?”
Chu Trần Dật quay đầu nhìn người nọ, biểu cảm trên mặt rất nhạt nhòa, cũng chẳng nói câu gì.
Có lẽ Lâm Đường sẽ thích loại tiên nam thoát tục này, nhưng Chử Khang Ninh thì hoàn toàn không. Biết Lâm Đường đã ngủ nên không nghe thấy, hắn nói chuyện cũng chẳng lựa lời: “Quần áo của mày là đồ từ thời Tống nhỉ? Chết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả việc này cũng không biết?”
Chu Trần Dật lạnh lùng nhìn Chử Khang Ninh: “Biết, nhưng sao tao phải cứu cậu ta?”
Chử Khang Ninh cũng nhìn Chu Trần Dật: “Mày không thể không cứu.”
“Không thể không cứu?” Chu Trần Dật như tự nói với bản thân: “Tao cứu Dư Tắc, chẳng lẽ Lâm Đường sẽ thích tao? Tình cảm phải dựa vào kẻ khác mới có được, tao không cần.”
Chu Trần Dật không phải tiên nhân, sinh thời hắn là công tử con nhà quyền quý, chết biến thành quỷ cũng có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình. Từ trước đến nay, chuyện mất mặt nhất hắn từng làm chính là quấn lấy Lâm Đường đòi danh phận.
Đáng tiếc Lâm Đường không chịu.