Không Nhớ, Không Quên

Chương 124



Gần đêm ba mươi, Hạ Bồng Bồng bị các bạn học kéo đi hát karaoke, cũng may hôm qua trường học đã cho nghỉ, cô không cần lo lắng tối về ký túc xá không được. Nhưng cô cũng không thích hát lắm, cho nên cả đêm đều ngồi đó nghe người ta hát.

Không biết tại sao, Hạ Bồng Bồng lại nhớ đến Hạ Đông Ngôn. Ngược lại anh rất thích hát, có nhiều lần anh tắm rửa bảo cô trông chừng ở bên ngoài, cô nghe anh vừa tắm vừa hát, tuy điệu hát bị tiếng nước róc rách làm rời rạc, nhưng Hạ Bồng Bồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ca hát uốn éo của Hạ Đông Ngôn.

Khoan đã...cô đang tưởng tượng tới Hạ Đông Ngôn trần truồng tắm rửa sao? Hạ Bồng Bồng vội vàng lắc đầu, chắc chắn là trong KTV ồn ào quá, làm đầu óc cô rối loạn.

Rạng sáng mọi người mới đi ra khỏi KTV, mùa đông ở thành phố J rất lạnh, gió đêm càng lạnh hơn, Hạ Bồng Bồng tạm biệt sự ấm áp đi ra khỏi cửa lớn thì hắc xì một cái. Cái nhảy mũi này rất mạnh, đến nước mắt cô cũng rơi xuống, tầm mắt hơi mơ hồ, lúc cô mở mắt ra, lại thấy Hạ Đông Ngôn.

Vẫn là khuôn mặt với nụ cười bất cần đời ngày xưa, vẫn là trời tối, vẫn dưới ánh đèn màu ấm. Thiếu chút nữa Hạ Bồng Bồng đã nghĩ rằng mình xuyên về ba năm trước. Người bạn bên cạnh vỗ cô một cái, "Hạ Bồng Bồng, tìm cậu à?"

Cô quay đầy thì thấy người bên cạnh cô là bạn cùng học đại học chứ không phải bạn trung học, cô tỉnh táo lại, thì ra Hạ Đông Ngôn thực sự đã quay về.

Anh hai của cô.

Anh nói, "Đã trễ vậy rồi, sao chưa về nhà?"

Hạ Bồng Bồng nhào qua ôm lấy anh cô, nói thật, bị anh ăn hiếp nhiều năm, Hạ Bồng Bồng chưa từng chủ động ôm anh, nhưng không biết tại sao lúc này cô lại muốn ôm anh. Có lẽ, có lẽ đây là tình thân!

* * *

Anh hai đã quay về, đã dẫn theo Hàn tiểu thư quay về, lần này còn thêm một đứa bé.

Hạ Đông Ngôn nói đó là con của anh, với lại anh muốn cưới Hàn Niệm. Lúc này trong nhà lập tức ầm ĩ lên, ba Hạ Quan Đào giận tái mặt, mẹ Tô Hải Mai im lặng không nói gì, Hạ Bồng Bồng chỉ im lặng ngồi đó.

Đối với những lời chất vấn và mắng chửi, từ đầu đến cuối Hạ Đông Ngôn không nói lời nào, chẳng hề quan tâm, khăng khăng giữ nguyên ý kiến. Hạ Bồng Bồng biết, ba Hạ Quan Đào là người nói một không hai, trong nhà không ai dám ngỗ ngược với ông, dù là anh hai trước kia, cũng không dám làm chuyện thực sự khiến ba tức giận.

Hạ Bồng Bồng hỏi anh, "Anh, anh thật muốn kết hôn với Hàn tiểu thư sao?"

Hạ Đông Ngôn cười đểu, "Có vấn đề gì à?"

Nam chưa cưới, nữ chưa gã, còn có một đứa con, nhìn cũng không có vấn đề gì. Nhưng Hạ Bồng Bồng lại nói, "Anh, em biết đứa bé không phải là của anh, có phải anh đã làm sai chuyện gì không?"

Hạ Đông Ngôn ngẩn người, lập tức hừ một tiếng, "Em nói anh làm sai chuyện gì hả?"

Hạ Bồng Bồng lắc đầu, chỉ im lặng nhìn anh. Tuy anh hai không thích cô lắm, nhưng Hạ Bồng Bồng lại rất hiểu anh hai, anh luôn ăn hiếp người khác, nhưng sẽ không đi làm chuyện xấu gì, mỗi lần anh bắt nạt mình xong, đều sẽ tự bồi thường một ít mà người ta không biết. Ngoài miệng anh không nói, nhưng là một người hay áy náy.

Còn chuyện cướp đoạt, Hạ Bồng Bồng không cho là anh thực sự sẽ làm vậy.

Hạ Đông Ngôn tránh né ánh mắt đó, khẽ cười, "Hạ Bồng Bồng, đừng tưởng em lớn rồi thì chỉ tay năm ngón với anh hai, nói cho em biết, em mãi mãi chỉ là em gái thôi!"

* * *

Đương nhiên Hạ Bồng Bồng biết, mình không thể phát biểu ý kiến đối với chuyện của anh hai, cho dù có Hạ Đông Ngôn cũng không nghe, cô chỉ là một đứa em gái anh không thích mà thôi.

Ngày ở tiệc mừng năm mới, Hạ Bồng Bồng gặp lại Hàn tiểu thư, cô ấy mặc một bộ lễ phục màu tím, cao quý thanh lịch, đẹp đến nỗi khiến người ta ngâm nga. Lúc cô ấy kéo anh hai đi vào, khi đó, Hạ Bồng Bồng có chút xíu ghen tị.

Ghen tị cô ấy có Đường Diệc Thiên, còn có anh hai của mình. Hai mươi tuổi, Hạ Bồng Bồng cũng mong chờ tình yêu và một nửa kia của mình, thực ra cô cũng không tham lam mà hy vọng có được một người tài giỏi như Đường Diệc Thiên. Cô chỉ muốn một người cô thích mà người đó cũng thích cô, thỉnh thoảng sẽ bắt nạt cô, nhưng lại cho cô sự cưng chiều ngọt ngào nhất.

Nhưng Hạ Bồng Bồng biết, ghen tị với người khác mãi mãi cũng không thay đổi được gì, cô chỉ có thể im lặng hy vọng mình lớn nhanh một chút, mau trưởng thành một chút, mau có được một tình yêu thuộc về mình một chút, có lẽ như vậy tim của cô sẽ không đập rộn lên khi thấy anh hai mặc áo đuôi tôm, cũng sẽ không đố kỵ và chua xót thế này.

Nhưng Hạ Đông Ngôn không ngờ, quá trình trưởng thành thường luôn hiểu ra sự thật đau đớn nhất.

Không có hứng thú với tiệc mừng, Hạ Bồng Bồng ở một mình trong gió trên ban công, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thì thấy, bên kia ban công là một màu tím quyến rũ.

Cô muốn lên tiếng gọi, nhưng không hiểu sao lại có chút tự ti trốn vào trong bụi cây. Cô còn nhớ rõ dáng vẻ với làn váy tung bay lúc Hàn tiểu thư khiêu vũ với anh hai vừa rồi, vô cùng đẹp mắt.

Một tiếng bước chân truyền tới, tiếp theo là tiếng nói chuyện của một nam một nữ, Hạ Bồng Bồng sợ hãi nhìn qua, cuối cùng cô nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn màu trắng ôm lấy Hàn Niệm, làn váy màu tím của cô ấy bay trong gió, lộ ra mắt cá chân trắng ngần.

Hạ Bồng Bồng sợ hãi che miệng, không dám để mình phát ra tiếng động.

* * *

Đợi bọn họ đi xa, Hạ Bồng Bồng vội vàng chạy đi tìm mẹ, "Mẹ, con nhìn thấy Hàn tiểu thư vẫn ở chung với Đường tiên sinh, sao anh hai lại muốn kết hôn với cô ấy chứ?"

Tô Hải Mai nói, "Mẹ không nhúng tay vào chuyện này được, mẹ đã nói những gì mẹ nên nói rồi."

Hạ Bồng Bồng biết mẹ mình làm mẹ kế rất khó xử, nhưng cô không giống, không phải cô là em gái của Hạ Đông Ngôn sao? "Con phải đi nói với anh hai!"

"Bồng Bồng, con cũng đừng xen vào chuyện này." Tô Hải Mai giữ chặt con gái.

Hạ Bông Bồng vùng khỏi tay mẹ, "Con là em gái của anh ấy, sao không thể xen vào chứ!"

Tô Hải Mai có chút nóng nảy, buột miệng nói ra, "Con không có quan hệ gì với nhà họ Hạ hết!"

* * *

Hạ Bồng Bồng vốn nghĩ rằng mình chỉ là một đứa em gái không được chào đón, bây giờ mới hiểu, ngay cả một đứa em gái không được chào đón mình cũng không phải. Cô là một đứa con riêng hoàn toàn không có quan hệ gì với nhà họ Hạ.

Chẳng trách anh hai không thích mình...Không, có lẽ anh hai vẫn chưa biết, anh biết cô là em gái đã không thích cô, nếu biết ngay cả em gái cô cũng không phải...Hạ Bồng Bồng nghĩ, có lẽ anh thực sự sẽ không để ý đến mình nữa.

Bất luận thế nào, Hạ Bồng Bồng nghĩ tới người anh trai đến đón mình vào buổi tối hôm đó, dù dọc đường anh liên tục châm chọc mình, nhưng cô vẫn không muốn mất bóng dáng dưới ánh đèn ấm áp kia.

Đông đi xuân đến, tin Hàn Niệm hợp lại với Đường Diệc Thiên lại được đăng lên báo lá cải, Hạ Bồng Bồng biết, anh hai mình cũng thất tình hoàn toàn. Hạ Bồng Bồng muốn đi an ủi anh, nhưng không biết nói sao mới được.

Bất luận trước kia cô bị bắt nạt ra sao, cũng tự tin mình là em gái, bây giờ cả mở miệng nói chuyện với Hạ Đông Ngôn mà cô cũng thấy khó khăn. Đã từng suy nghĩ về phần tình thân này, xúc động và đố kỵ, nhưng từ khi thân phận của cô thay đổi và biến chất, Hạ Bồng Bồng không dám đối mặt với anh.

* * *

Giữa tháng năm, thành phố J đã nóng lên, Hạ Bồng Bồng mặt áo thun tay ngắn đến cổng trường nhận đồ. Thấy Hàn Niệm và Diệu Linh đứng dưới bóng râm trước cổng.

Cô hơi ngạc nhiên rồi đi tới đó, "Hàn tiểu thư?"

Hàn Niệm mỉm cười, "Gọi tôi bằng chị là được rồi."

"Chị..." Hạ Bồng Bồng cúi đầu gọi, thực ra Hàn Niệm quăng chuyện của anh hai mình qua một bên, Hạ Bồng Bồng cũng có chút tức giận dùm anh hai! Cho nên cô không muốn gọi là chị Hàn Niệm lắm.

Diệu Linh biết Hạ Bồng Bồng, dì này không thích mình! Cho nên thằng bé cũng không muốn gọi là dì, "Chào dì."

Đường Diệc Thiên cầm hai ly kem đi từ đường bên kia qua, đưa cho vợ một ly, ly khác đưa cho con trai, ngượng ngùng nói với Hạ Bồng Bồng, "Ơ, quên mua cho em rồi!"

Hạ Bồng Bồng khoát tay, "Không sao. Sao các người lại đến đây?"

Diệu Linh liếm một miếng kem, trả lời thay mẹ, "Bọn con đến đi dạo!"

Hạ Bồng Bồng chợt nhớ tới đại học J cũng là trường cũ của bọn họ. Hàn Niệm giao con trai cho chồng, "Hai người đi chơi đi." Trong trường đại học J có một con đường dài và rộng, Đường Diệc Thiên dẫn con trai đến đó tập patin.

Hạ Bồng Bồng không biết tại sao Hàn Niệm lại đến tìm mình, lẽ ra với cuộc sống của bọn họ không nên xuất hiện cùng một lúc mới phải. Chỉ có thể xuất hiện chung với anh trai của cô, nhưng...bây giờ đã không còn dính tới anh trai cô nữa sao?

Chỉ có điều cô không ngờ, bí mật này, Hàn Niệm cũng biết.

"Hạ Bồng Bồng, thực ra em không phải là em gái của Hạ Đông Ngôn, em biết không?"

Hạ Bồng Bồng hơi choáng váng, chỉ cần một thoáng ngẩn người, đã khiến Hàn Niệm hiểu được, "Đúng là, xem ra Hạ Đông Ngôn thực ngốc."

"Anh hai tôi..."

Từ trước đến nay Hàn Niệm luôn nói chuyện trực tiếp và dứt khoát, "Hạ Đông Ngôn đã biết em không phải là em gái của anh ấy, nhưng anh ấy nghĩ em không biết, nên cũng không dám nói với em."

Hạ Bồng Bồng biết, anh hai biết bí mật này cũng không dám nói ra, bởi vì đó là mặt mũi của nhà họ Hạ.

Nhưng Hàn Niệm cho Hạ Bồng Bồng một lý do khác, lý do này khiến cô choáng váng thêm lần nữa.

"Anh ấy thích em, em biết không?"

* * *

Anh hai...thích mình? Hạ Bồng Bồng thực sự không biết!

Anh hai thích mình? Tại sao? Thích thế nào? Bắt đầu từ lúc nào? Tại sao cô không biết? Vậy anh có biết mình cũng thích anh không?

Trong đầu của Hạ Bồng Bồng hiện lên vô số câu hỏi, nhưng không có mấu chốt nào, mấu chốt vấn đề cũng giống như Hàn Niệm đã nói, "Hạ Bồng Bồng, Hạ Đông Ngôn biết anh ấy không thể thích em, chắc em cũng biết là không thể, em có dám đến với anh ấy không?"

Biết là không thể, dám hay không dám? Đây là một vấn đề. Hạ Bồng Bồng nhớ hồi nhỏ cô từng hỏi Hạ Đông Ngôn, "Anh hai, chơi trò phản nghịch rất vui sao ạ?" Lúc đó Hạ Đông Ngôn nói, "Chơi rất vui!"

Vậy...Anh đã cảm thấy tạo phản là một chuyện rất thú vị, tại sao biết rõ cô không phải là em gái của anh, lại thích cô, tại sao lần này anh lại nghe lời như vậy?

Hạ Bồng Bồng bóp cổ tay, chẳng lẽ muốn cô không tạo phản trước?

* * *

Gần đây vì chuyện hợp tác của NSJ và Thịnh Thế, Hạ Đông Ngôn bận đến sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng hận không thể vẽ vòng tròn nguyền rủa Đường Diệc Thiên.

Nhưng cũng may gần đây trong nhà không có ai, cả Hạ Bồng Bồng cũng không có, Hạ Đông Ngôn mệt mỏi cũng có đủ yên tĩnh, không tệ lắm. Đi vào toilet tắm rửa, không trông chờ có người lấy áo ngủ cho mình, cả quấn khăn anh cũng lười, để cơ thể trần truồng đi ra ngoài, khiến các tế bào trên da thịt toàn thân của Hạ đại thiếu gia có thể hít thở thoải mái!

"A...!!!!!!" Một tiếng hét chói tai vang lên trong phòng của Hạ Đông Ngôn, làm cả người Hạ đại thiếu gia sởn gai ốc, "Hạ Bồng Bồng! Em ở trong phòng anh làm gì!" Hoảng hốt chạy loạn, Hạ Đông Ngôn vội vàng nhào lên giường chui vào trong chăn.

Hạ Bồng Bồng ngạc nhiên đưa hai tay ôm mặt, cả cổ cũng đỏ bừng, "Anh, sao anh không mặc quần áo!"

"Ở trong phòng của anh sao phải mặc quần áo chứ!" Lỗ tai của Hạ Đông Ngôn cũng đỏ lên, nhưng việc này không thể trách anh!

"Chẳng lẽ trong nhà chỉ có một mình anh à!" Hạ Bồng Bồng kháng nghị, "Ngộ nhỡ không phải là em, là người khác thì phải làm sao đây!"

"Không phải em là em gái của anh sao! Thấy thì thế nào!" Hạ Đông Ngôn tức giận phản bác lại cô, "Dù sao anh cũng từng nhìn thấy em trần truồng rồi, bây giờ huề nhau!"

Hạ Bồng Bồng hạ tay xuống hét lớn, "Ai là em gái của anh chứ!"

Hạ Đông Ngôn ngây người, "Em, em nói gì?"

Hạ Bồng Bồng lấy hết can đảm, ngồi xuống bên giường, "Em đã biết em không phải là em gái của anh rồi! Hơn nữa em còn biết anh thích em!"

"..." Hạ Đồng Ngôn cảm thấy con nhóc này càng ngày càng không đúng đắn! Lời nói không đúng đắn như vậy cũng nói ra miệng được! "Ai, ai thích em chứ! Nè, anh nói nè Hạ Bồng Bồng, em không phải là em gái của anh nên cảm thấy rất đắc ý phải không hả! Em có biết, nếu không phải mấy năm nay anh xem em là em gái thì sẽ không nương tay đâu, nếu không em còn có thể lớn lên đến bây giờ à?"

Hạ Bồng Bồng đã hạ quyết tâm, bất quá thì tạo phản, ai không dám! "Vậy thì sao! Bây giờ em không phải là em gái của anh, anh làm gì được em?"

Cô nghểnh cằm, kiêu ngạo nhìn anh, mấy năm nay, cuối cùng Hạ Đông Ngôn cũng đợi được đến lúc con nhóc này tạo phản, thực sự...rất dễ thương!

Nhưng mà, em gái tạo phản, anh trai lại do dự, "Hạ Bồng Bồng, anh thực sự không thể làm gì được em..."

Hạ Đông Ngôn biết, không thể. Dù Hạ Bồng Bồng bằng lòng, Hạ Đông Ngôn cũng vẫn do dự, bởi vì chuyện của Hàn Niệm đã khiến anh nảy sinh dao động với bản thân, trước kia anh chỉ cho rằng bất quá mình chỉ tạo phản mà thôi, nhưng bây giờ sự phấn khởi nhất thời của mình đã đưa đến hậu quả như vậy, Hạ Đông Ngôn hơi sợ, sợ vì mình mà làm tổn thương đến người khác.

Nhất là Hạ Bồng Bồng. Hạ Đông Ngôn từng bắt nạt cô, nhưng lại không muốn làm tổn thương cô thực sự.

* * *

Hạ Đông Ngôn tránh né, khiến Hạ Bồng Bồng vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi thắc mắc, nhưng lần này, sự thật khiến cô không hiểu được. Thích một người, sẽ dũng cảm quên mình, điều này chỉ thuộc về những người con gái mơ mộng và bốc đồng.

Hạ Bồng Bồng không bốc đồng như vậy, nhưng cô cũng không tạo phản với người kia. Mấy năm qua anh đều hy vọng mình không nghe lời, chờ đến khi cô không nghe lời, anh lại nghe lời.

Người anh trai mình thích, không phải là anh hai của mình, mà anh cũng thích mình, chuyện làm người ta vui sướng này lại bị hất một thao nước lạnh. Từ đầu đến chân của Hạ Bồng Bồng đều lạnh.

Đừng nói là Hạ Bồng Bồng, ngay cả Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên cũng nghĩ hoài không ra.

Lúc Đường Diệc Thiên hỏi Hạ Đông Ngôn, Hạ Đông Ngôn hỏi ngược lại anh một câu, "Đường Diệc Thiên, nếu trước kia nhà họ Đường không gượng dậy nổi, anh còn ở bên cạnh Hàn Niệm được sao?"

Đường Diệc Thiên ngẩn người, Hạ Đông Ngôn nói đùa, "Tôi không tốt vậy như."

Sau đó Đường Diệc Thiên về nói với Hàn Niệm, "Hạ Đông Ngôn không còn ngây thơ như lúc trước nữa."

Hàn Niệm biết, đích thực Hạ Đông Ngôn không còn ngây thơ như trước kia, trước kia anh coi trời bằng vung, bây giờ anh đã biết mình không tốt. Bắt đầu hiểu rõ bản thân, là bước trưởng thành đầu tiên, chỉ có điều lúc Hạ Đông Ngôn hai mươi tám tuổi mới bắt đầu trưởng thành.

Cũng may Hạ Bồng Bồng còn trẻ, đợi được, không phải sao?

***

Nếu nói thời kỳ tạo phản là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người, vậy thì cho dù Hạ Bồng Bồng đã hai mươi tuổi, vẫn phải nghênh đón thời kỳ tạo phản của cô.

Hạ Đông Ngôn ở trong bồn tắm, thảnh thơi hát hò, xẹt một tiếng, rèm bị kéo ra, Hạ Bồng Bồng tức giận cầm áo ngủ đứng cạnh bồn tắm, "Đứng lên mặt áo ngủ vào!"

Hoặc là tảng sáng, Hạ Đông Ngôn đang ngủ say, đột nhiên chăn bị người ta kéo ra, Hạ Bồng Bồng cầm bịch sữa đậu nành đứng cạnh giường, "Đứng lên ăn sáng nè!"

Còn hơn thế nữa là trực tiếp chặn ở cửa truy hỏi, "Hạ Đông Ngôn, tại sao anh thích em mà không dám nhận!"

Hạ Đông Ngôn hối hận đứt ruột, sao lúc trược lại dạy con bé này tạo phản chứ, để cô làm một cô ngốc ngây ngô không phải được rồi sao! Bây giờ có tính là anh lấy đá đập lên chân mình không nè trời?

"Hạ Bồng Bồng, sao em lại không biết xấu hổ vậy hả! Có ai mà đuổi theo người khác muốn người ta thừa nhận chứ!"

"Em không còn mười bảy mười tám tuổi nữa, bây giờ em hai mươi rồi." Hạ Bồng Bồng nói một cách hợp tình hợp lý, "Với lại, anh là một người đàn ông, thừa nhận khó lắm à!"

"Được!" Hạ Đông Ngôn cho cô sự sảng khoái, "Anh thừa nhận anh thích em. Nhưng nè Hạ Bồng Bồng, em và anh đều biết là không thể mà. Chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Hạ, bất luận là ba anh, hay mẹ em, đều sẽ không đồng ý."

Hạ Bồng Bồng biết, mấy năm nay ba luôn đối xử với cô giống như con gái ruột, chưa bao giờ bạc đãi cô, thậm chí sau này cũng coi cô như thiên kim tiểu như của nhà họ Hạ mà gả đi. Cho dù không vì tình thân nhiều năm nay, cô cũng phải biết ơn.

* * *

Hạ Bồng Bồng bỏ nhà trốn đi, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Con trai bỏ nhà trốn đi ba năm, vừa về không tới nửa năm, cô gái cũng bỏ nhà trốn đi, còn xin nghỉ bệnh ở trường nữa. Điều này làm Hạ Quan Đào tức đến ngất.

Mặt của Hạ Đông Ngôn đen thui xem thư bỏ nhà đi của Hạ Bồng Bồng, nắm chặt tay, vò thư lại thành một cục rồi nói, "Con đi tìm con bé!"

Nói là bỏ nhà đi, nhưng Hạ Bồng Bồng cũng không dám đi xa, chỉ ở nhờ trong tiểu viện ngoài ngoại thành của Đường Diệc Thiên. Đợi anh hao đến tìm mình, sau đó dẫn mình phiêu bạt chân trời.

Nhưng lúc Hạ Đông Ngôn gõ cửa ra mở cửa, Hạ Bồng Bồng không nhìn thấy dáng vẻ kích động của anh hai như trong suy đoán, mà là tức giận, vô cùng tức giận. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Hạ Bồng Bồng nhìn thấy anh tức giận như vậy, trên mặt không có lấy một nụ cười, ngũ quan đẹp đẽ lạnh như băng, "Hạ Bồng Bồng, em thật hồ đồ!"

"Tôi chỉ muốn hù bọn họ..." Hạ Bồng Bồng vẫn chưa nói xong đã bị Hạ Đông Ngôn nắm lấy, kéo lên xe, "Hù ba mẹ của em? Em còn là con nít sao hả? Em có nghĩ đến cảm giác của người khác không!"

Trên đường lái xe về nhà, Hạ Đông Ngôn không nói tiếng nào, Hạ Bồng Bồng sợ ngây người, gọi anh mấy lần anh cũng không quan tâm, cuối cùng bị cặp mắt hung ác và nham hiểm của anh dọa cho khóc, "Anh hai, anh đừng giận mà, em sai rồi..."

"Em sẽ không bao giờ bỏ nhà đi nữa...Em sẽ không bao giờ thích anh nữa..."

Hạ Đông Ngôn đột nhiên giẫm ga thắng xe lại, thân xe loạng choạng, ngừng ở đường nhỏ dưới chân núi. Ánh mặt trời mùa hạ chiếu lên bên ngoài xe có màu trắng vô cùng chói mắt, nhưng bên trong lại đen u ám. Hạ Đông Ngôn liếc nhìn sang cô, Hạ Bồng Bồng sợ hãi co về sau, anh đưa tay túm lấy cô, cắn xuống trong cơn giận dữ.

Một cái vô cùng độc ác, gần như muốn cắn nát môi cô, Hạ Bồng Bồng rên lên một tiếng, anh càng hôn càng ác hơn, cắn mút đầu lưỡi của cô, cái nào cũng không chút thương tiếc, giống như có rất nhiều lửa giận cần phải trút ra.

"Bồng Bồng, anh biết không thể..." Anh vừa nóng lòng cắn cô, vừa lầm bầm. Mỗi cái mút vào đều làm môi cô đau nhói, lần thứ hai Hạ Bồng Bồng hôn môi, không giống với lần đầu, anh gọi tên cô.

Hơi thở của anh, ngực của anh, nụ hôn của anh, thứ nào cũng làm cô say mê, thì ra được người trong lòng thích là cảm giác thế này, "Anh..." Cô quấn lấy cổ anh, vụng về đáp lại nụ hôn mạnh mẽ của anh.

Hạ Đông Ngôn hung ác cắn cô một cái, "Chờ anh ba năm nhé!"

Hạ Bồng Bồng ngây người, Hạ Đông Ngôn nới miệng ra, đôi mắt trầm lặng, "Ba năm...Anh sẽ trở thành một người khác, cũng đủ tốt, đủ có thể chăm sóc cho em."

Lúc đó, anh có thể độc đập, độc lập chèo chống một gia đình, lúc đó, nhà họ Hạ sẽ có thể diện khác, Hạ Đông Ngôn tuyệt đối không để sự xấu mặt tồn tại trong nhà họ Hạ.

Hạ Bồng Bồng nhìn anh hai một cách ngạc nhiên, vừa xa lạ, lại quen thuộc.

Hạ Đông Ngôn bị cô nhìn như vậy, cả người cũng không được tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác, ngượng ngùng nói, "Anh hai dạy em bao nhiêu năm rồi sao không nghe lời, bây giờ em mới học bỏ nhà trốn đi?"

Hạ Bồng Bồng hoàn hồn rồi nở nụ cười, "Anh hai bỏ nhà đi năm hai mươi lăm tuổi, em sớm hơn anh năm năm!"

Lần đầu tiên Hạ Đông Ngôn muốn mắng cô, nhưng không biết sao lại mỉm cười, "Ừ, tốt không học, hư thì học rất nhanh."

"Anh hai, ba mẹ rất giận hả? Về nhà có đánh em không?"

"Chắc là sẽ."

"Ba năm sau bọn họ còn giận không?"

"Chắc là sẽ."

"Vậy anh còn kêu em chờ anh ba năm à?"

Hạ Đông Ngôn cười không trả lời, anh biết không thể, nhưng anh muốn đánh một trận vì em.

--- ----- Hết truyện --- -------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv