Lục Dư Mặc cày thuê cả đêm kiếm được số tiền đó, chính bản thân hắn còn không nỡ tiêu phí, dành dụm tất cả để cứu giúp nhà Chu Đình Đình, cuối cùng Chu Đình Đình lại tiêu hết vào những thứ hư vinh phù phiếm!
"Em không muốn đi đến cục cảnh sát, Dư Mặc, em có thể trả lại tiền mua túi cho anh, đừng để em gái anh làm hại em nữa được không!"
"Chu Đình Đình!" Lục Dư Mặc tức đến đau đầu, không thể tin được nhìn người trước mặt: "Chuyện này là do em đã làm sai, lại đổ lỗi cho em gái anh hại em, em còn có biết xấu hổ hay không?"
Người của Chu gia ban đầu đang sợ hãi, vừa nghe lời này, lập tức không vui.
"Rõ ràng là cậu chủ động đưa tiền lấy lòng, chớ làm sao nhà chúng tôi có thể lừa gạt được? Chúng tôi cũng chỉ đùa giỡn! Em gái cậu còn đánh người, nó cho rằng mình là ai mà có gan báo cảnh sát!" Mẹ Chu càng nói càng tức giận, cho rằng mình đang chiếm lý nên không cần sợ.
"Nó là người dẫn đường cho ba mẹ bà xuống hoàng tuyền, là người thu thập linh hồn của tổ tiên bà!"
Lục Dư Mặc không kìm được tức giận: "Thật muốn gửi cho mẹ của bà mấy đóa hoa!"
Chu mẫu: "???"
Đây là ý gì?
"Đùa thôi, dù sao ở đây tôi làm gì có hoa, bà cũng đâu có mẹ."
"..."
Phân rõ phải trái, Lục Dư Mặc ăn nói vụng về, cũng không biết tranh cãi nhiều với phụ nữ, con gái.
Nhưng quanh năm tham gia vào đủ loại trò chơi, nhặt được không ít câu đá xéo người khác, cũng được xem là người trong nghề.
Phó Chi nhìn Lục Dư Mặc.
Lục Dư Mặc yên lặng nhìn đi chỗ khác, hơi xấu hổ.
Phó Chi hỏi cảnh sát: "Là do anh trai cháu gặp nạn chưa đủ nặng? Chứng cứ cũng đã đầy đủ, người cũng chẳng còn một xu, các chú còn không đưa đám lừa đảo này đi sao?"
Các viên cảnh sát: "..."
Thật ra không phải vậy.
Cái này không phải nên có một thời gian để tiêu hóa thông tin sao?
Tiêu hóa xong rồi, cảnh sát liền cầm còng tay khống chế đám người.
Người của Chu gia còn la mắng kêu la, đám đông vây xem cũng không còn ấn tượng tốt gì về bọn họ.
Ước gì những tai họa này sẽ được đưa ra công lý càng sớm càng tốt.
Nhưng Phó Chi giữa chừng cũng đánh người, cảnh sát bên này cũng cần cô đi theo để tiện việc lập biên bản.
Lời của Phó Chi như tiên tri, Lục Dư Mặc thật sự vấp ngã một cú thật đau trên con đường tình yêu.
Từ cục cảnh sát đi ra, tìm một cái bậc thang rồi ngồi xổm xuống.
Bả vai áp đến đầu gối, cúi đầu thật thấp, cả người có chút run rẩy.
Phó Chi đứng bên cạnh người hắn, qua tầm mấy chục giây, cô bỗng dưng nghe thấy một tiếng sụt sịt rất nhỏ.
Trong cái nắng oi bức của mùa hè.
Giống như bị ảnh hưởng của thời tiết, Phó Chi cảm thấy trong lòng cô cùng với tiếng khóc nức nở kia, có chút không thoải mái.
Đang nghĩ ngợi.
Giây tiếp theo, đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị người kia nắm lấy cánh tay.
Lục Dư Mặc tựa cằm trên vai Phó Chi trên, cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt rơi xuống.
"Chi Chi."
Phó Chi cảm giác được sự ẩm ướt truyền ra từ viền cổ áo
Đột ngột rút tay lại, ghét bỏ nhíu mày.
Thấy xung quanh có nhiều người, cô thấp giọng nói: "Anh cũng bao nhiêu lớn rồi."
"..."
Được rồi.
Lục Dư Mặc tổn thương, đổi chỗ khác, khóc đến tê tâm phế liệt.
Ngoại trừ Triệu Du Du, Phó Chi từ nhỏ đến lớn vẫn chưa nhìn thấy người nào khóc thảm như vậy.
Trong lúc nhất thời có chút khó xử, không biết phải làm như thế nào.
Nhìn qua phía bên đường, cô thấy có một xe bán kẹo bông gòn.
Còn có một đôi nam nữ đang cãi nhau, cô gái đứng khóc, bạn trai thì loay hoay dỗ dành
Phó Chi nhìn 5 phút, cuối cùng cũng hiểu ra, đứng dậy, đi đến xe bán kẹo bông.
Bỏ ra 30 tệ mua một cây kẹo bông gòn có hai cái tai thỏ.
Khả năng học hỏi của Phó Chi rất tốt, suy luận dựa theo những thứ đã nhìn thấy, bỏ qua các bước trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.