Phó Chi nhìn theo hướng của anh ta.
Lệ Nam Lễ nằm ở trên sô pha, đại khái là bởi vì dậy sớm nên ngủ không đủ, trên người hắn còn đắp một cái chăn, đầu hơi nghiêng, giống như đã ngủ say, đôi mắt hoa đào khép hờ, thâm thúy đen nhánh lại mịt mờ không rõ.
Ống tay áo sơ mi đen được xắn lên đến cổ tay một cách tinh tế, để lộ làn da trắng như sứ, đầu ngón tay thon dài đang mân mê chiếc lá xanh mơn mởn.
Ánh sáng ấm áp từ khung cửa sổ cách đó không xa đổ vài cái bóng lên người hắn.
Nghe thấy tiếng động, Lệ Nam Lễ nghiêng người, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ mở ra, hắn nhẹ giọng gọi: "Chi Chi."
Phó Chi không trả lời lại câu này, còn rất tự nhiên mở miệng nói: "Tiểu Lễ, cô nhỏ tới đây để bắt mạch cho cháu."
Lệ Nam Lễ: "..."
Trái tim Lệ Nam Lễ trật một nhịp.
Trong đại sảnh yên tĩnh mấy giây.
Một lúc sau đó, hắn mím môi, giống như đã nhớ tới cái gì đó, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia hứng thú, sau đó thu lại nụ cười, đứng dậy, tùy ý "Ừm" một tiếng.
Phó Chi cất cặp sách tai thỏ qua một bên, ngồi xuống mép ghế sô pha, rất gần với vị trí của Lệ Nam Lễ, duỗi tay qua, đặt đầu ngón tay lên cổ tay của hắn.
Cô vừa uống đồ uống lạnh, nhiệt độ từ đầu ngón tay thấp hơn bình thường.
Những ngón tay mát lạnh xẹt qua mu bàn tay ấm áp của Lệ Nam Lễ, như thể có một cây kim nhỏ phóng vào lồng ngực.
Lệ Nam Lễ vô thức khẽ rên một tiếng.
Giọng nói có chút khàn, mang theo từ tính, cộng thêm hắn cố tình kéo dài âm cuối, nghe ra có chút mờ ám, lưu luyến.
Cái tiếng đó vang vọng khắp đại sảnh.
Động tác của Phó Chi dừng lại, ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt hoa đào nhàn nhạt của người đối diện, bên trong gợn sóng chói lọi xuân sắc.
Yết hầu của hắn khẽ lăn, nhẹ giọng gọi tên của cô: "Chi Chi."
Phó Chi rút tay lại, nghiêm túc nói: "Chỉ là bắt mạch, cháu kêu cái gì?"
Ăn vạ sao?
Cô cũng không có đánh hắn!
Lệ Nam Lễ giật mình, chỉ cảm thấy mảnh da thịt bị cô chạm vào có chút nóng ran, có cảm giác tê dại khó tả.
Người đàn ông không trả lời.
Đuôi mắt hắn có chút đỏ, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên một tầng sương mù, ánh mắt dán chặt vào nơi hai người tiếp xúc da thịt, hô hấp có chút dồn dập.
Phó Chi không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia.
Cô khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau mới hơi ngửa người ra sau, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tim của cháu đập rất nhanh, mạch đập cũng rất hỗn loạn, cứ như vậy cô nhỏ không thể bắt mạch cho cháu được, cháu không khỏe sao?"
"Ừ, hơi khó chịu." Lệ Nam Lễ nghiêng đầu nhìn về phía Phó Chi, ánh mắt kiên định, giả dối nói: "Vừa rồi em làm tôi đau."
"..."
Nhưng cô rõ ràng không hề dùng lực nha.
Phó Chi không hiểu, hỏi: "Thật sự rất đau sao?"
Lệ Nam Lễ ho nhẹ một tiếng, hắn kìm lại hơi nóng trong cổ họng, gật đầu, giọng khàn khàn nói: "Ừ, rất đau, em nhẹ chút."
"Nhưng cô nhỏ đã rất nhẹ nhàng."
Lông mày của hắn giãn ra, không thể che giấu được ý cười, cố tình quay đầu qua chỗ khác.
Phó Chi không có chú ý tới, cố gắng thật nhẹ, thật nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay của hắn.
Lực đặt xuống nhẹ như lông vũ rơi, cứ thế vô tình lướt qua đầu quả tim của Lệ Nam Lễ.
Lệ Nam Lễ cảm thấy nhịp tim của mình thật sự đã mất khống chế, mạch máu xanh lá nổi rõ trên mu bàn tay trắng nõn, một bàn tay hắn cấu chặt vào chăn lông, vành tai đỏ bừng.
"Có phải là đau thắt ngực không?" Phó Chi đưa tay ra, chạm vào trước ngực của Lệ Nam Lễ.
Còn chưa kịp chạm tới.
Lệ Nam Lễ liền bắt lấy cổ tay của cô, vành tai đỏ muốn nhỏ máu, hắn há miệng thở dốc, sau đó là một trận ho đến tê tâm phế liệt.
Phó Chi cảm thấy triệu chứng của hắn không đúng lắm, liền hỏi: "Cháu làm sao vậy?"
"Không, không sao." Lệ Nam Lễ cố nén cơn ho, gằn từng chữ một: "Chỉ cần em không lấy danh nghĩa chữa bệnh mà chạm vào tôi thì sẽ ổn thôi."