Chu Đình Đình trong phút chốc không biết nên nói gì, theo đó nước mắt rơi xuống càng dữ dội hơn.
"Viện nghiên cứu do quốc gia tài trợ làm sao có thể quay video ở bên trong được? Dư Mặc, lúc đó chúng ta đã thống nhất rõ ràng, em đạt được quán quân sẽ dẫn theo anh đến viện nghiên cứu. Bây giờ em gái anh lại cướp mất vị trí đầu tiên của em, đó là lỗi của cậu ta trước. Anh nói đi, rốt cuộc anh có yêu em hay không? Rốt cuộc anh có muốn hoàn thành ước mơ của em hay không?"
Chu Đình Đình dừng một chút, sợ người kia không đồng ý, lại buông lời hung ác nói: "Lục Dư Mặc, nếu anh không đồng ý, hôm nay chúng ta chia tay đi!"
Biệt thự Lục gia.
Phó Chi cất lễ phục vào tủ quần áo, Hứa Vi đang ngồi ở cạnh giường cô gửi tin nhắn cho ba mẹ.
Thấy đầu bên kia mãi không trả lời lại, liền quay đầu nói chuyện với con gái.
"Chi Chi, làm sao con quen biết được với Lê Lạc? Còn nữa, bộ lễ phục trong tủ của con không cần giặt sạch sẽ rồi trả về lại sao?"
"Không cần trả." Phó Chi đặt hộp kẹo lên trên bàn, rồi nói: "Lê Lạc cũng là cô nhi, trước kia cũng ở chung một cô nhi viện với con."
Hứa Vi hiểu ra: "Vậy quan hệ giữa hai người các con rất tốt?"
Nhắc tới cảm tình, Phó Chi nhàn nhạt nói: "Chỉ là tình chị em plastic bình thường."
Hứa Vi: "..."
Nếu không phải Lê Lạc tặng cho Phó Chi một bộ lễ phục quý giá như vậy, Hứa Vi thiếu chút nữa đã tin cái lý do khoa trương này.
Hứa Vi cũng cảm thấy có vẻ con gái không coi trọng bộ lễ phục này lắm, có chút kỳ lạ.
"Ngày mai mẹ dẫn con đi mua một chút đặc san của thành phố A, con gửi qua bưu điện cho cô ấy làm quà cảm ơn nha?"
Hứa Vi nói: "Nhân tiện có thể củng cố thêm tình bạn giữa hai người."
Phó Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không cần củng cố, cô ấy luôn coi con như một cô nhi, đối với con cũng chỉ là đồng cảm mà thôi."
Hứa Vi: "..."
Nhưng con là cô nhi, chuyện đó cũng đã qua rồi nha!
Hứa Vi không biết nói tiếp như thế nào, ngượng ngùng cười một cái: "Cơm chín rồi, con với mẹ đi ăn cơm đi."
Thật ra ăn cơm chỉ là phụ, hôm nay là thứ bảy, Hứa Vi chủ yếu là muốn đưa Phó Chi ra mắt ba mẹ.
Cho nên lúc ăn cơm, Hứa Vi liền phổ cập kiến thức cho Phó Chi: "Con có ông bà ngoại, bọn họ hiện tại đang theo cậu nhỏ của con đến Bắc Kinh công tác, trước mắt thì không thể quay về gặp con, nhưng mà gia đình dì nhỏ của con thì đang ở Ngu Thành, chờ bọn họ du lịch trở về, mẹ sẽ dẫn con đi gặp mọi người."
Lúc trước, Hứa Vi từng nói qua với Phó Chi là điều kiện trong nhà cô ấy không tốt, cũng là xuất thân từ nông thôn, bởi vì không môn đăng hộ đối với Lục Cảnh Thanh, cho nên Lục lão phu nhân luôn khinh thường và luôn đề phòng cô ấy lấy tiền Lục gia về đưa cho nhà mẹ đẻ.
Nhưng trên thực tế, hai vị phụ huynh của Hứa gia vẫn còn rất hăng sức, không chỉ có lương hưu, Phó Chi còn nghe nói, hai người cũng không nhàn rỗi dưỡng già, hiện tại đang làm công nhân quét dọn tại Bắc Kinh.
Mỗi ngày đến thời gian nhất định đều cầm chổi đi quét đường, ai cũng không ngăn cản được.
Nói tới đây, Hứa Vi buồn rầu: "Mẹ gửi tiền cho cậu nhỏ của con, nhưng cậu của con trước giờ vẫn một mực không nhận, giá nhà ở thủ đô cao như vậy, bọn họ vẫn cố chấp ở lại, một tháng có mười mấy ngày điện thoại không có tín hiệu, người cũng tìm không thấy."
Tuy rằng Hứa gia sống trong nghèo khó, nhưng bọn họ vẫn đưa cho Hứa Vi một cái thẻ ngân hàng, sợ cuộc sống của Hứa Vi không quá suôn sẻ.
Nhưng Hứa Vi từ trước đến giờ vẫn không chạm vào số tiền này.
Dù sao đây cũng là tiền mua quan tài cả đời ba mẹ cô tích cóp được, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng đã trưởng thành rồi, sao có thể lấy tiền của ba mẹ được?!
Giọng nói của Phó Chi rất nhẹ nhàng: "Bọn họ đều là người tốt..."
Phó Chi còn đang tính nói rằng cô ở thủ đô có mấy chục bất động sản, thì cuộc gọi video wechat của Hứa Vi đổ chuông, cô ấy dùng một tay ấn xuống.
Trên màn hình rất nhanh đã xuất hiện hai khuôn mặt.
Là ba mẹ Hứa.
Bọn họ khoác một cái áo trắng, hẳn là mới vừa quét đường trở về, trên tay còn mang theo bao tay dùng một lần.
Mặc dù đã hơn 60 tuổi, nhưng bởi vì thường xuyên rèn luyện, nhìn qua rất khỏe mạnh, cũng rất hiền hậu.
Ánh sáng của căn phòng bên kia rất u ám, phía sau bọn họ có một cái bảng đen, chi chít một loạt ký tự được viết bằng phấn mà Hứa Vi không hiểu được.
Chuyện Hứa Vi nhận nuôi Phó Chi, sáng sớm hôm ấy cũng đã thông báo qua wechat cho ba mẹ Hứa.
Đối với lai lịch của Phó Chi, ba mẹ Hứa đều rất rõ ràng, cô gái nhỏ lớn lên trông rất thanh tú, cũng không biết Triệu gia bên kia mắc chứng động kinh gì, lại để cho Hứa gia bọn họ nhặt được một kho báu lớn như vậy.
Phải biết rằng, các thành viên trong Hứa gia đều trọng nữ khinh nam.
Mà cháu chắt trong nhà cũng đều là con trai.
Nhìn thấy Phó Chi, hai ông bà trong lòng cảm thấy rất thoải mái!
Hai mắt đều sáng lên.
Nhưng mà...
Không thể quá lộ liễu, dù sao con gái đón cháu gái về nhà cũng không dễ dàng!
Bà Hứa đẩy ông Hứa ra, ông Hứa liền nhanh chóng tháo găng tay ra, cố đè giọng hỏi: "Đây là Chi Chi nhà chúng ta đúng không?"
Phó Chi cảm nhận được ý tốt, mím môi, ánh mắt rời khỏi bảng đen phía sau, nhẹ nhàng nói: "Hứa gia gia."
"Gọi Hứa gia gia làm gì, phải gọi ông ngoại!" Ông Hứa có chút gấp, thiếu chút nữa muốn ôm quả bom trong tay châm ngòi: "Chi Chi, nếu đã tới Hứa gia, chúng ta chính là người một nhà!"
Ông ấy nói xong liền nhìn về phía Hứa Vi, Hứa Vi cười một cái, nhéo nhéo tay Phó Chi: "Chi Chi, mau gọi ông ngoại."
Phó Chi gật đầu, mở miệng nói: "Ông ngoại."
"Aiii, ông ngoại đây!" Ông Hứa rất đắc ý, bên cạnh, bà Hứa ngoài cười nhưng trong không cười, duỗi tay cấu eo của chồng mình, đến khi mặt của người nọ biến sắc, bà mới cười tủm tỉm nhìn về phía Phó Chi: "Chi Chi, bà là bà ngoại!"
Phó Chi lại ngoan ngoãn gọi người, chỉ là ánh mắt thi thoảng đảo qua cái bảng đen phía sau hai người, mang theo chút nghi hoặc.
Cậu nhỏ Hứa Ngọc của Phó Chi còn đang công tác.