Bộ lễ phục cũ của Lục Sơ Uyển vẫn còn nằm chỏng chơ trước bàn trang điểm của Phó Chi. Từ Đồng Đồng như thế nào cũng không nghĩ tới, nhà thiết kế mà cô ta yêu thích nhất, lại có thể hạ mình tặng một chiếc váy dạ hội cho người nhà quê như Phó Chi....
Nghe đám nữ sinh xung quanh thảo luận, cô ta chỉ cảm giác mặt mình rất đau, giống như là bị người ta hung hăng tát một cái.
Nhưng cái này không phải là do cô ta không quản được cái miệng của mình nha!
Ai có thể ngờ rằng một cô gái quê mùa lại có thể mặc được một chiếc váy sánh ngang với một tác phẩm nghệ thuật trong viện bảo tàng như vậy!
Từ Đồng Đồng vẫn cứng miệng: "Chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, có cái gì mà phải ầm ĩ, tớ nghe nói nhà thiết kế Lê Lạc cũng là một cô nhi, thích giúp đỡ người nghèo nhất, nếu không phải vì thương hại cậu ta, nhất định..."
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Phó Chi đột nhiên nói, từ trong hộp lấy ra một viên sữa nhét vào miệng, cánh tay đặt lên bộ lễ phục màu vàng nhạt, làn da càng thêm trắng nõn.
Viên sữa bị cắn phát ra tiếng 'răng rắc', cô không nhanh không chậm nói: "Đầu tiên thì giải quyết xong chuyện của bản thân đã, quỳ xuống."
Hai mẹ con Lục Sơ Uyển và Bạch Dao còn chưa kịp phản ứng lại.
Trong phòng trang điểm rơi vào khoảng không yên tĩnh.
Từ Đồng Đồng đứng như chôn chân tại chỗ, đầu tiên là há miệng thở dốc, sau đó không dám tin kêu to: "Cậu bắt tôi quỳ?!"
"Lúc nãy cậu đã đặt cược, có chơi thì có chịu."
Theo lời Phó Chi nói, hầu hết ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Từ Đồng Đồng, thấy tư thế của cô ta nghiêng ngả, không còn vẻ tự tin lúc trước, trên mặt không khỏi lộ ra một chút khinh thường.
"Từ Đồng Đồng, không phải cậu lúc nãy còn luôn miệng nói Phó Chi mặc hàng vỉa hè sao? Tớ thấy người không biết phân biệt hàng thật giả là cậu đấy, mắt cậu bị cận rồi sao, cái gì cũng nói không phải!"
"Đúng thế, việc này cũng là chính cậu chọn, thua rồi cũng không chịu thừa nhận à?"
"Mỗi ngày đều nói người ta là đồ nhà quê, kết quả chính bản thân mình mới là cái đồ nhà quê, đúng là tự rước lấy nhục, tôi còn xấu hổ thay cho cậu đấy!"
Bị giễu cợt với giọng điệu khó nghe, Từ Đồng Đồng vốn từ trước đến nay luôn được cung phụng như một minh tinh, làm sao có thể chịu được sự nhục nhã như vậy, hai hàm răng cắn chặt, hốc mắt đỏ bừng.
Hít sâu một hơi nói: "Phó Chi, cậu chính là kẻ nham hiểu xấu xa! Rõ ràng cầm hàng thật nhưng cố tình lừa gạt tôi! Tôi với Uyển Uyển là đồng cảm với cuộc sống khốn khổ của cậu, tụi tôi cũng vì lợi ích của cậu, vậy mà cậu liền báo đáp tôi thế này?!"
Phó Chi nhướng mi, suy nghĩ một lúc: "Cậu uống thuốc chưa?"
"..."
Từ Đồng Đồng nghẹn một cái, nỗi ủy khuất bao trùm, rốt cuộc cũng không chịu nỗi bầu không khí này nữa, liền hướng về phía cửa phòng trang điểm mà chạy.
Thẩm Từ Châu đang dựa vào tay nắm cửa, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Đến gần một chút, ánh sáng bạc hắt ra, Từ Đồng Đồng lúc này mới nhìn rõ đường quai hàm thanh tú dưới vành mũ đen của người đàn ông nọ.
Bàn tay mảnh khảnh rút từ trong túi ra.
Từ Đồng Đồng khóc sướt mướt mà chạy vụt qua bên người hắn.
Không đến hai bước, xương bánh chè* giống như truyền đến một tiếng "rắc", bắp chân mềm nhũn, như bị rút hết sức lực, không kịp chuẩn bị mà ngã xuống đất.
( Xương bánh chè nằm ở vị trí trước khớp gối, cấu trúc xương nhỏ và có hình tam giác kết nối xương chày và xương đùi, đồng thời mặt sau của xương bánh chè gắn trực tiếp với khớp gối.)
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn ở trên đùi, Từ Đồng Đồng liền lấy tay chạm vào cái mũi đang chảy máu của mình.
"A a a a a a a đau quá!!"
Từ Đồng Đồng rất nhanh đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông chuyển phát nhanh cùng lúc đó cũng giẫm ngang qua đôi giày vải được giặt sạch của cô ta.
Giáo viên trong hội trường nghe thấy tiếng hét của Từ Đồng Đồng liền hốt hoảng chạy đến: "Làm sao vậy, làm sao vậy?! Chuyện gì đang xảy ra?" Ánh mắt của cô ấy dừng ở lại chỗ đám người Phó Chi.
Phó Chi vì phép lịch sự, trả lời: "Uống thuốc quá liều."