Vào buổi tối trước khi cuộc thi hùng biện tiếng anh diễn ra, Lục Sơ Uyển đã gọi điện xin lỗi Hứa Vi, dù sao cũng là cháu gái được cô ấy cưng chiều từ nhỏ, Hứa Vi cuối cùng vẫn là đi đến Cẩn Mặc đặt cho Lục Sơ Uyển một chiếc váy.
Trong tòa nhà nghệ thuật của trường, giáo viên chuyên môn đã cho nhóm học sinh tham gia thi đấu vào phòng thay đồ để trang điểm và thay quần áo.
Lục Sơ Uyển và Phó Chi được xếp vào cùng một phòng thay đồ.
Từ Đồng Đồng cùng Lục Sơ Uyển ngồi trước phòng hóa trang để chờ lấy váy.
Phó Chi còn chưa có tới.
"Tớ nghe nói ở trấn nhỏ, không riêng gì học sinh kém cỏi mà giáo viên tiếng anh ở đó còn không phải loại chuyên môn gì, mang đậm mùi nhà quê, Phó Chi tám phần là sợ mất mặt nên không dám đến."
Lục Sơ Uyển trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm dư thừa: "Em ấy có thể hiểu bản thân đến đâu là tốt rồi."
"Chẳng có giáo dục chút nào, cậu ta làm sao có thể biết bản thân rốt cuộc như thế nào?! Dù sao không phải lớn lên ở Lục gia, trong lòng chỉ toàn chủ nghĩa tư sản. Giống như cuộc thi hôm nay vậy, cậu ta lấy thân phận em họ của cậu để tham gia, cuối cùng người bị nói không phải là cậu sao!"
Sắc mặt Lục Sơ Uyển không quá tốt.
Cô ấy luôn luôn hiếu thắng, không nghĩ tới Phó Chi sẽ trở thành vết nhớ duy nhất của cô ấy ở trường.
Từ Đồng Đồng chú ý tới, không dám nói gì thêm nữa, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Uyển Uyển, cậu lần này đã chuẩn bị rất tốt rồi, thắng được Chu Đình Đình nữa là lấy được miếng bánh ngon, cầm giải nhất đi tới viện nghiên cứu FZ tham quan!"
Lục Sơ Uyển nhắm mắt lại để thợ trang điểm biến hóa cho cô ấy, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Cũng chưa có kết quả xác định chính xác, tốt nhất là đừng tùy tiện nói ra những lời này."
"Uyển Uyển, cậu đúng là quá khiêm tốn! Bỏ qua thứ học sinh kém như Phó Chi đi, ngay cả Chu Đình Đình cũng chảy trong mình dòng máu của kẻ nghèo nàn, nếu như không phải dính chút hào quang của Lục gia, thì cậu ta đã sớm ngày về quê làm ruộng nuôi con nhỏ rồi!"
Giọng nói của Từ Đồng Đồng cũng không nhỏ, lời vừa ra khỏi miệng, làm một đám nữ sinh có gia thế tốt xung quanh cười rộ lên.
Lục Sơ Uyển luôn luôn không tham gia vào những trò đùa thô tục như vậy, cô ấy tô son môi, nhìn vào cô gái đã trang điểm thật xinh đẹp trong gương, tâm tình cực tốt.
Cho đến khi Phó Chi đi cùng Tô Tỉnh, hai người từ ngoài phòng bước vào.
Lục Sơ Uyển phát hiện Phó Chi cũng chưa thay lễ phục, cũng chưa nhờ thợ trang điểm hóa trang cho mình.
Chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn trang điểm, cúi đầu nghịch điện thoại.
Đôi chân thon dài vắt lên nhau, rõ ràng là dáng ngồi rất tùy ý, nhưng vì vẻ ngoài quá mức xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt được.
Mấy nữ sinh xung quanh vô thức hạ thấp giọng nói, không ai dám bàn luận về cô nữa.
Cô cúi đầu, tâm trạng nhìn qua cũng không phải quá tốt, ngón tay trắng nõn lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
Khi Chu Tử Hoài tìm thấy Phó Chi, cô vừa mới đánh xong trò chơi.
"Đây là tài liệu của tớ, cậu xem qua một chút, lát nữa lên thi, nếu cùng chủ đề thì cậu có thể cầm đọc."
Máy điều hòa luôn được mở trong tòa nhà nghệ thuật, Phó Chi trên người mặc một bộ đồng phục màu xanh lam.
Vẻ ngoài thanh tú, biểu cảm lãnh đạm.
Chu Tử Hoài sửng sốt một chút, không hiểu sao lại nhớ đến khuôn mặt chán đời được nhắc đến trên mạng.
"Cảm ơn." Phó Chi cất điện thoại đi, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
"Tâm ý của cậu, tớ nhận, nhưng tớ không cần nó."
Đối mặt với nhau trong chốc lát, Chu Tử Hoài liền chú ý đến cặp mắt hạnh của bạn học, con ngươi rất đen, giống như bị phủ mực lên.
Anh ngẩn ra một lát, lúc này mới rút lại cuốn sổ: "Vậy... Chúc cậu thi tốt."
Phó Chi lãnh đạm gật đầu, bộ dáng sống chết chớ lại gần.
Điều này trong mắt đám người Từ Đồng Đồng đang xem thật khó tin.
"Tại sao Chu Tử Hoài lại đưa sổ ghi chép cho cậu ta?"
"Lớn lên xinh đẹp thì dễ quyến rũ người khác thôi."
"Đẹp thì có ích lợi gì, cậu ta còn không phải cái đồ não tàn sao! Cậu ta ngay cả sổ ghi chép của Chu Tử Hoài còn không cần, tí nữa lên trên thi sẽ mất mặt cho xem, lúc đó để coi cậu ta có bật khóc không!"