Hứa Vi lột một con tôm cho Phó Chi, sau đó cùng lão phu nhân nói về chuyện của giáo sư Hà.
Với thành tích của Phó Chi, theo ý kiến của Hứa Vi, việc được chọn chúng con gái cô ấy là việc khó như lên trời, nhưng lỡ trúng một vố lớn thì sao?
Chỉ là Lục lão phu nhân còn chưa phản ứng gì, Bạch Dao và Lục Sơ Uyển ngồi đối diện đã không nhịn được 'phụt' một cái, cười thành tiếng.
Toàn bộ bàn ăn chỉ có hai người là Lục Sơ Uyển và Bạch Dao cười, sắc mặt của Hứa Vi ngưng lại một chút: "Hai người cười cái gì?"
Bởi vì những lời này, trong phòng yên tĩnh một lát.
Ngay sau đó, Lục Sơ Uyển nhẹ giọng nói: "Con vừa nghĩ đến một chuyện cười."
Trong lời nói có hàm ý: "Giáo sư Hà dù sao cũng từng là phó hiệu trưởng của Thanh Hoa, có bao nhiêu người tha thiết được ông ấy dẫn dắt, trở thành học trò của ông ấy. Chi Chi muốn gặp ông ấy... có lẽ phải cố gắng nhiều hơn rồi."
Phó Chi ngẩng đầu nhìn Lục Sơ Uyển một cái, trong ánh mắt của cô ấy không hề che giấu được sự trào phúng và mỉa mai, rõ ràng là công khai xem thường Phó Chi, cảm thấy Hứa Vi đang mơ mộng hão huyền.
Rất rõ ràng, Lục lão phu nhân cũng nghỉ như vậy: "Cháu đã chuẩn bị gì cho bài thi của giáo sư Hà rồi?"
"Có thể phải cố gắng hơn nữa, chuẩn bị nhiều hơn cũng tốt, có thể đạt được con điểm tốt nhất." Lục Sơ Uyển nhẹ giọng nói.
Theo lý là như vậy, nhưng Lục lão phu nhân không chấp nhận được: "Với thành tích như thế này, sao không chuẩn bị tốt cho kỳ thi tháng để kiếm chút thể diện cho ta, làm mấy chuyện không liên quan chẳng phải sẽ lãng phí nhiều thời gian sao?"
Giọng điệu của Phó Chi chậm rãi: "Thể diện không phải dựa vào người khác có thể kiếm được, bà có thể tự mình cố gắng dành lấy."
Lục lão phu nhân: "..."
Hơn nữa, Hứa Vi tiếp tục nói: "Kỳ thi lần này triển khai cho toàn bộ học sinh trong trường, Sơ Uyển cũng đang chuẩn bị."
Lục lão phu nhân cau may: "Uyển Uyển chuẩn bị thì nhất định sẽ được, cho dù lần sau thi vật lý toàn quốc đạt được thứ hạng gì, cái này sao có thể giống với Phó Chi được?"
Lão phu nhân ân cần nói: "Làm người phải biết tiến biết lùi, cứ học theo chị họ là được, đừng làm mấy chuyện không phù hợp với bản thân."
Lão phu nhân tuy rằng không thích đứa cháu gái này cho lắm, nhưng người cũng đã đưa về nhà, chỉ cần có thể học tập thật tốt, đừng làm mất mặt Lục gia là được.
"Nếu cháu có thể được chọn thì sao?" Phó Chi nhìn lão phu nhân, trên mặt không có chút gợn sóng.
"Cháu điên rồi!"
Lão phu nhân cảm thấy Phó Chi thật nực cười, lời hay không nghe, có chỗ nào có thể so được với Uyển Uyển, Uyển Uyển chưa từng làm trái ý bà ấy, nhưng Phó Chi, mọi thứ đều không thể so sánh được với Uyển Uyển, rất nhiều thứ là đằng khác.
Nhưng vì lọ thuốc, lão phu nhân không có nói gì nữa, thích như nào thì cứ vậy đi.
Trên bàn cơm quay lại bầu không khí yên lặng, hơn nửa ngày, cơm nước cũng gần xong, Bạch Dao lại lên tiếng: "Mẹ, mẹ không cần khó chịu, thành tích của Uyển Uyển rất tốt, có thể cho Phó Chi mượn tài liệu để ôn tập."
Lục Sơ Uyển cũng tiếp lời: "Cô nhỏ mua cho cháu không ít tài liệu, cháu có thể nể mặt cô hai đưa cho Phó Chi hai bản."
Bạch Dao đưa mắt sang hướng Hứa Vi, ám chỉ điều gì đó: "Con hiểu chuyện như vậy, cô hai của con đúng là không uổng công yêu chiều."
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, hy vọng có thể lật ngược sự việc lễ phục.
Phó Chi vội vàng nói trước Hứa Vi: "Không cần, tôi không cần."
Sắc mặt Lục Sơ Uyển có chút khó coi: "Em có biết tài liệu này cô nhỏ mua cho chị có biết bao quý giá không? Chúng rât hữu ích cho cuộc thi đại học, trên thị trường đã sớm bán hết rồi."
Phó Chi không trả lời, lắc lắc ly nước trong tay.
Lục Sơ Uyển nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của cô, hạ khóe miệng xuống.
Quên đi, cô ấy không cần phải tức giận với Phó Chi, không đáng.
Chỉ cần Phó Chi an phận giữ nguyên vị trí, cô ấy sẽ không quan tâm đến người thừa trong gia đình: "Vậy em hãy cố gắng lên, cố đạt được điểm chuẩn nhé."