Thời điểm Liễu Thận Ngôn cắt cổ tự sát, dùng chính là bảo kiếm mà Tiểu Vương gia thích nhất, vô cùng sắc bén, hoàn toàn không tính toán đến còn có lúc mở mắt lại. Nhưng vận mệnh lại cứ thích đùa giỡn như vậy. Lúc Liễu Thận Ngôn mở mắt nghĩ đến chính mình đã cùng Tiểu Vương gia đoàn tụ dưới âm phủ, há mồm muốn gọi tên của hắn, hô vài lần đều không được, cảm giác trên cổ đau nhức, mới hiểu được là mình tự sát chưa thành.
Liễu Thuận Ngôn theo hầu hạ Thụy Nghi đã mấy năm nay, Liễu Thận Ngôn khi đó gọi là hầu hạ, chính là ở thư phòng mài mực, bồi Thụy Nghi đọc sách đọc thi, đàn từ xướng khúc, làm chút chuyện phong nhã. Hiện giờ trong viện tử của Tiểu Vương gia chỉ còn lại hai bà lão mang theo một hài tử còn để chỏm, quản chút việc quét tước, còn quản gia nói, việc nặng nhọc đều giao cho Liễu Thận Ngôn. Vốn lúc hai người đang nhiệt tình, Liễu Thận Ngôn cũng không phải là chưa từng giúp hắn chải đầu thay y phục, chính là lúc đó có người giúp đỡ, lúc đó là lúc tình nồng thú vị, hiện nay mọi việc đều đặt lên người y, làm thật có chút không thuận tay. Huống chi Thụy Nghi Tiểu Vương gia cố ý làm khó dễ.
Tiểu Vương gia mặt lạnh đã từng nói “người thì bị hoàng thượng ban cho phủ ta làm trâu làm ngựa, chuộc tội cho chính mình. Cho nên hiện tại tiện mệnh của ngươi là của ta, hiện ta không cho ngươi chết, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ở bên cạnh ra chậm rãi mà chuộc tội đi.” Hóa ra là như vậy, Liễu Thận Ngôn nghĩ, còn sống thì có thể chuộc tội. Vậy thì sống đi, dùng cả đời này để trả mối thâm tình này cho người kia.
Bình luận truyện