Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 100



Qua rất lâu, mới nghe được Bích Quỳnh lên tiếng, "Nương nương, hãy coi như muội không biết cái gì hết."

Vào ngày thứ hai của buổi lễ sắc phong, mặc dù đã có chuẩn bị về mặt tâm lý, đã biết sẽ có rất nhiều người. Nhưng khi nhìn thấy đám đông trước mắt vẫn làm cho nàng có chút ngạc nhiên nho nhỏ, nàng có chút nghi ngờ không biết những người này từ nơi nào hiện ra, lúc chiến đấu cũng không thấy bọn họ nhiệt tình như vậy.

Hạ Phù Dung lúc này đang mặc trang phục Tướng quân, những nam tử hán chân chính càng không ngừng đi qua đi lại trước mắt nàng.

Nàng chưa từng khi nào ghét bỏ thân thể cao lớn của mình như lúc này.

Hạ Phù Dung cảm thấy lưng của nàng bị người vỗ một cái, quay đầu nhìn lại thấy là Thiện Xá. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm một cái, liền nhỏ giọng nói với hắn câu "Tìm huynh khắp nơi đấy". Trong những trường hợp như thế này Hạ Phù Dung không biết làm sao cả, không hy vọng bản thân có thể làm ra chuyện gì quá mức đặc biệt mà xấu hổ, dù sao bản thân nàng cũng không chịu được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người.

Thiện Xá cười một tiếng với Hạ Phù Dung, "Huynh biết đệ nhất định giống như con ruồi không đầu mà. Lát nữa đệ nhìn theo huynh...huynh làm gì thì đệ làm theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Lúc sắc phong hả? Từng người lên sắc phong hay là sắc phong đồng loạt?" Đây mới là điều mà Hạ Phù Dung quan tâm nhất, nếu là từng người lên sắc phong, phải theo thứ tự như thế nào đây? Lúc này nói không khẩn trương là gạt người, nàng đã muốn liên lạc với Thiện Xá trước rồi, nhưng A Hu không biết chạy đi đâu, ngày thứ hai trở về cung có gặp qua nó, sau đó đã không thấy tăm hơi bóng dáng nó đâu. Xem ra nên dạy cho nó một ít phép tắc mới được, nàng đã quá dễ dãi với nó rồi. Bởi vì mất đi cánh tay đắc lực là A Hu, nàng không thể liên lạc với Thiện Xá được. Nơi này là hậu cung, có lúc ngay cả nàng cũng không dám tin tưởng.

"Cấp bậc giống nhau thì cùng sắc phong."

Trong lòng của Hạ Phù Dung cũng bình tĩnh lại, may mắn là sắc phong cùng Thiện Xá, cứ làm theo hắn là tốt rồi.

"Nhưng ngoại trừ Tướng quân." Thiện Xá mang bộ dáng hả hê nhìn Hạ Phù Dung.

Biết rõ hắn ta cố ý chọc giận nàng, nàng cũng không dám làm hành động gì, lúc này nàng rất cần sự giúp đỡ của hắn.

Hạ Phù Dung nở nụ cười nịnh nọt cố ý muốn lấy lòng Thiện xá. Nhưng lại đổi lấy ánh mắt vô cùng khinh thường của Thiện Xá, nàng rất tự giác thu nụ cười lại, lúc này hắn là cứu tinh duy nhất của nàng, tất cả chỉ có thể lấy hắn làm trung tâm. . . . . .

Theo tiếng nhạc vang lên, xa xa từ bên phải đi tới một đám người, trong tay mỗi người cầm nhạc khí không giống nhau, vừa đi vừa tấu lên bản nhạc đầy hào hùng khí thế.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung, nàng nghĩ rằng buổi lễ sắc phong này sẽ rất nghiêm túc nặng nề, không ngờ còn có "Ban nhạc" đệm.

"Ban nhạc" đi tới giữa sân, lại đi dọc theo hai bên hành lang trái phải, đi tới một góc khuất, liền dừng bước.

Tiếng nhạc dần dần biến mất, tiếp theo trên đại điện truyền đến một tiếng nói vang dội, "Trời ban cảnh sắc hài hòa, nhờ ơn thánh ân. . . . . ."

Lúc Hạ Phù Dung mới xuyên không tới nơi này, tên thái giám này đã tuyên bố nàng có thể ra khỏi cái mê cung kia. Đã lâu, lượn một vòng lớn như vậy, nàng lại trở lại nơi này.

Hạ Phù Dung thúc cùi chỏ vào người Thiện Xá đang ngồi ở bên trái nàng, "Lát nữa nếu gọi đệ đi lên, đệ nên làm thế nào?"

"Cúi đầu, chào quân lễ, nhận phong, tạ ơn."

Hạ Phù Dung nhìn chằm chằm Thiện Xá giống như thần thánh, hồi lâu, giơ ngón tay cái lên. Đủ đơn giản! Đủ nhanh gọn.

Nàng âm thầm ghi nhớ bốn bước này ở trong lòng, chỉ cần không làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền có thể nhanh chóng dễ dàng vượt qua cửa ải này.

Tên thái giám phía trên còn đang nói không ngừng, nàng nhìn về mỹ thực ở trên bàn, nuốt xuống nước miếng lần thứ bốn mươi chín. Lại dùng tay đụng Thiện Xá một cái, "Lúc này có thể ăn được chưa?"

Thiện Xá có chút bực mình, "Vẫn còn sớm." Nói xong lại nói thêm một câu, "Đệ có gì muốn nói thì nói trực tiếp đi, không cần lấy tay đụng vào người huynh."

Cắt ~ ngươi cho là ngươi rất cao quý sao! Người nào vui lòng đụng vào ngươi. Dĩ nhiên, những lời này nàng chỉ có thể nói ở trong lòng, nàng cười nịnh hót gật đầu với Thiện Xá.

Nhìn tên thái giám căn bản không có khuynh hướng dừng lại, nàng thật sự là chịu không nổi nữa rồi. Quét mắt nhìn khắp đại điện có nhiều người như vậy, đâu có ai để ý ai làm chuyện gì đâu. Trong lòng nàng nghĩ như vậy, tay liền bắt đầu hành động.

Nàng lén lút cầm một miếng bánh hột đào ở gần trước mặt, nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, liền nhét hết miếng bánh vào miệng, sau đó chống cằm giả bộ đang suy nghĩ. . . . . .

Khi nàng ăn tới cái thứ n, lần nữa tung ma trảo về phía cái bàn thì bị Thiện Xá cản lại.

Nàng dùng ánh mắt hỏi hắn tại sao cản nàng, hắn cũng không nói lời nào, đem tầm mắt liếc về giữa đại điện. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy Tu Hồng Miễn đang nhìn về phía nàng.

Nàng gượng gạo mỉm cười với Tu Hồng Miễn, nàng vẫn luôn cẩn thận không để mọi người xung quanh phát hiện, lại quên mất phía trên còn có đại Boss.

Biết điều thu tay về, ít nhất bây giờ đã đỡ thèm rồi. Bánh hột đào này cũng không được ngon, bánh hạnh nhân có chút ngọt, bánh hạt đậu lại quá ngán, bánh quế hoa hơi khô, còn cái màu đen nàng không biết tên lại ăn ngon nhất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv