Gần đây Lục trang chủ thường xuyên nhớ lại chuyện xưa, tâm tình sa sút, làm cho khẩu vị cũng kém.
Nhi tử của Lục trang chủ vẫn khá hiếu thuận, thấy trong khoảng thời giannày phụ thân có vẻ lo lắng, ăn cũng ít, liền tìm mọi phương pháp để phụthân có thể ăn nhiều hơn..
Nhưng Lục trang chủ lo buồn tronglòng, hơn nữa đều suy nghĩ đăm chiều chuyện xưa nên không thể khuyên,nên khó mà dễ dàng giải quyết được? Đầu bếp chuyên môn hầu hạ Lục trangchủ trong nhà lúc này đã cáo lão về quê, lần này làm cho khẩu vị của ông càng giảm, mỗi ngày ba bữa chỉ động sơ qua đôi đưa.
Tối hôm nay, Lục trang chủ thả câu trong hồ trở lên, bọn hạ nhân dẫn ông trở vềphòng, hơi rửa mặt sau, vẻ mặt nhi tử của Lục trang vui mừng tới gần,thỉnh an phụ thân, tiện thể mời ăn cơm.
Lục trang chủ vẫy vẫy tay nói: “Ta dùng qua ở trong phòng là được, các con tự ăn đi, không cần chờ ta.”
Lục thiếu trang chủ phân phó hạ nhân nói mang cơm vào trong phòng, còn mình đứng bên cạnh phụ thân ở trong phòng như cũ, tự mình dọn xong bàn. Haichân của phụ thân hắn bại liệt không thể đi được, có hạ nhân nâng ônglên ngồi ở chiếc ghế tựa ở phía trên, Lục thiếu trang chủ khoanh tayđứng ở một bên.
Chỉ một lúc sau, một cô gái mười lăm mười sáu tôi mặt ngọc mày ngài đi tới, trong tay bưng một cái khay lớn, đồ ăn trongkhay rất đơn giản, trong mâm sự việc đổ thật là đơn giản, chỉ có mộtchén trong khay, bên cạnh chiếc đũa cùng chiếc muỗng nhỏ.
Lụctrang chủ thấy thiếu nữ kia tuy rằng khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại lảmắt, đảo mắt thấy nhi tử không nói gì, đoán chừng là hạ nhân mới trongtrang, cũng không nghĩ tiếp nữa.
Thiếu nữ kia đặt khay xuống bàn, Lục trang chủ mới nhìn đến, trong chén nhão như cháo mà không giốngcháo, hồ thì không giống hồ, hiện lên màu vàng óng ả, tản ra một mùihương thanh nhã hơi ngọt. Đồ ăn còn lại trong mân là trong khay là cảitrắng cuốn, rau xanh tươi non mềm, không ngờ bên trên là nước sốt nồngmàu đỏ tươi, bên cạnh có loại nấm khuẩn tương xứng, nhìn qua khá mênngười, không biết bên trong gói cuốn là cái gì.
Vẻ mặt Lục thiếutrang chủ có chút khuẩn trương, nói với Lục trang chủ: “Phụ thân, đây là đầu bếp mới trong nhà, phụ thân nếm thử.”
Lục trang chủ biếtnhững ngày gần đây con mình luôn mời đầu bếp mới, ông tự biết đây là tâm bệnh, vật ngoài sợ là không có hiệu quả. Nhưng mặc dù ông cho là khôngđược, nhưng đây cũng là lòng hiếu thuận của nhi tử, cũng không có phảnđối. Nghe nhi tử nói như vậy, ông dùng muỗng nhỏ khuấy đảo mấy cái ởtrong chèn, hỏi: “Đây là cái gì?”
Lục thiếu trang chủ nhìn nhìn thiếu nữ kia, thiếu nữ kia cười nói: “Đây chỉ là một chén hồ khoai sọ mà thôi mà thôi.”
Lục trang chủ hơi nhíu mày, múc một muỗng đưa vào miệng rồi nuốt xuống, vẻmặt hơi đổi, không khỏi “Ồ” khe khẽ một tiếng, lại ăn một muỗng.
”Cái này làm thế nào?” Lục trang chủ chỉ cảm thấy chén hồ này khồng cùng một dạng so với mình trước kia từng nếm qua, ngọt dẻo thơm ngát, không khỏi hỏi.
Thiếu nữ cười nói: “Chỉ là cạo vỏ khoai sọ đi, cắt từngmiếng, nấu chín, ngoài ra bỏ dầu vào chảo, sau khi nóng thì bỏ thịt bămcùng các loại gia vị rang xào vào, sau đó bỏ nước vô, tiếp đỏ thì bỏ gạo lức cùng cái miếng khoai sọ đã cắt. Nấu với lửa nhỏ khoảng nửa canhgiờ, bỏ một chút đường có vị, lại thêm nước ép thơm ngát từ lá sen làđược. Nước ép từ lá sen không thể bỏ nhiều quá, bằng không chẳng nhữngáp đảo mùi hương của hồ khoai sọ, còn làm cho màu sắc món ăn khó coi.Lúc này làm có hơi gấp, nếu là thường ngày có thời gian đầy đủ mànói..., vốn nên tự bản thân đầu bếp đi chợ tự mình chọn nguyên liệu nấuăn hợp ý.”
Lục trang chủ nghe thiếu nữ này liên tục nói xong,thuộc như lòng bàn tay cách làm bát hồ này, tựa như hồ này do nàng làmra, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, lại duỗi tay lấy đũa gặpmột miếng cải trắng cuốn đũa, cắn một miếng vào miệng.
Vốn là cải trắng cuốn kia chặt chẻ, nhìn qua màu sắc tươi mới, nhưng không cóhương vị quá nồng. Lục trang chủ mới cắn vài miếng, chỉ cảm thấy mộthương vị thanh nhã xông thẳng lên trên đầu. Ông qua loa nuốt cải trắngcuốn xuống bụng, chợt cảm thấy hương thơm còn lưu giữ ở trong răng, tâmsự ứ động thường ngày cũng tạm thời bị bỏ qua một bên, tựa hồ toànthân lỗ chân lông đều có cảm giác thư sướng, không khỏi vội cầm đữa lên gắp một miếng vào miệng.
Lục thiếu trang chủ nhìn thấy Lục trang chủ ăn được ngon, tựa hồ đồ ăn trong này đều rất hợp khẩu vị của ông,khỏi khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đã chọn đúng người.
Vừa nghĩ như thế, hắn không khỏi chú ý nhìn thiếu nữ trước mặt.
Lúc Diệp Hướng Vãn mới tới, bởi vì dáng vẻ bình thường, hơn nữa tuổi cònnhỏ, cho nên tuy rằng hạ nhân trong trang không lộ vẻ xem thường, nhưngcũng không để nàng ở trong lòng. Cho đến nàng rửa mặt chải đầu xong,những người đó thấy làn da trắng mịn, xinh đẹp của nàng, lúc này mớingạc nhiên. Nhưng lại nghĩ, một tiểu nữ tử yểu điệu như vậy, chẳng lẽthật còn có cái gọi là trù nghệ cao minh hay sao?
Sau khi DiệpHưỡng Vãn để cho người ta chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong sau, tự mìnhbắt tay vào làm, lại vừa vặn thấy Lục trang chủ chậm chạp thông báo làmcơm chiều, liền tự mình đến phòng bếp xem xét, lại thấy mười ngón taython thon của nàng đang linh hoạt bọc cải cuốn lại.
Vừa nhìn thấy nữ nhân ứng tuyển đầu bếp lại là người thiếu nữa này, Lục thiếu trangchủ không khỏi giật mình ngạc nhiên. Hắn hỏi qua quản gia về thân thếcủa Diệp Hướng Vãn, cũng không thấy có cái gì khả nghĩ, lại hỏi vì saonàng đến ứng tuyển ở nhà họ Lúc, Diệp Hướng Vãn chỉ đơn nói với hắn:“Thiếu lộ phí, coi như vừa văn có thể lấy được trù nghệ ra, gặp quýtrang đang chiêu mộ đầu bếp, liền tới thử xem.”
Lục thiếu trangchủ bị lý do của nàng trêu cho cuồ, lập tức quyết định cho dù đồ ăn nàng làm không hợp khẩu vị của phụ thân, mình cũng sẽ đưa nhiều lộ phía chonàng, để nàng có thể an toàn một đường về nhà không lo.
Sau khi Diệp Hướng Vãn làm xong cải trắng cuốn và hồ khoai sọ, tất nhiên có người tới thử hương vị xem.
Quản gia đang muốn tùy tiện sai một hạ nhân tới thử hương vị thì đột nhiên Lục thiếu trang chủ ở bên cạnh nói: “Để ta.”
Hắn nói ra những lời này, người chung quanh đều rất kinh ngạc, thậm cóngười còn nghĩ: “Chẳng lẽ vị thiếu trang chủ có thanh danh bên ngoài này rốt cuộc cũng không qua được ải mỹ nhân của tiểu cô nương này, muốnmượn cơ hội lấy lòng với nàng?”
Nghĩ thì nghĩ, lại không ngườinào dám nói lời này ra khỏi miệng. Diệp Hướng Vãn bưng nửa bát hồ khoaisọ ra, bên cạnh có một đĩa nhỏ bỏ thêm ba cái cải trắng cuốn, liền cóhạ nhân bưng lên cho Lục thiếu trang chủ.
Đầu tiên Lục thiếutrang chủ nếm một chiếc bánh cuốn, cảm thấy mùi vị thơm ngát, bên trêncó tương ngọt hơi chua, kích thích người thèm ăn, vốn đói bụng ba phầnđã tăng lên mười phần, không khỏi ăn hết sạch cả ba bánh cuốn trongkhay, lại một hơi uống hết hồ khoai sọ, ngẩng đầu hỏi: “Còn gì nữakhông?”
Biết còn lại chỉ đủ cho một mình lão trang chủ ăn thì Lục thiếu trang chủ chép miệng, lòng ngứa ngáy khó chịu. Những đầu bếp cònlại nhìn, mười người thì cũng có bảy tám người cảm thấy thiếu trang chủnhà mình là đang cố ý lấy lòng Diệp Hướng Vãn, cũng tịnh không có tưởngthật..
Cho đến sau khi ngay cả Lục lão trang chủ cũng quét sạchtất cả gióng như nhi tử, lúc này Lục thiếu trang chủ mới hoàn toàn yêntâm.
Lần này xem ra thành công!
Lục lão trang chủ ăn sạch hết toàn bộ trong bát chén, ngẩng đầu nhìn Diệp Hướng Vãn: “Còn gì nữa không?”
Diệp Hướng Vãn mỉm cười, nói: “Nếu trang chủ muốn ăn, Hướng Vãn còn có thểlàm nưã. Nhưng mà bây giờ đã gần đêm rồi, theo dưỡng sinh mà nói, buổitối ăn ít hơn một chút. Hơn nữa nghe nói trang chủ đã nhiều ngày khôngăn được nhiều, nếu lần này ăn quá nhiều, thì sẽ không có lợi với thânthể.”
Lục lão trang chủ nghe Diệp Hướng Vãn nói rất có lý, đànhphải bỏ đũa xuống, hỏi: “Đồ ăn này ngươi cuốn cái gì, cách làm thế nào?”
Diệp Hướng Vãn hé miệng cười nói: “Trang chủ thích là tốt rồi. Món ăn nàychỉ món cải trắng cuốn thông thường, chọn cải trắng tốt tươi mới láxanh, nhúng qua nước sạch hơi nóng một chút, còn giữ nguyên xanh tươithì vớt ra ngay, nếu không nếu nấu chín quá mức, màu sắc cùng hương vịđều trở nên bình thường. Nhân của cải trắng cuốn này chỉ dùng đậu phụ và thịt tôm trộn vào nhau. Đậu phụ để làm thì lấy đậu phụ non, tôm thìphải tươi mới lấy từ trong hồ ra rồi bỏ đầu đuôi, cả hai đều cẩn thậngiã cho nhuyễn, trộn đều vào nhau, rồi bỏ thêm trứng gà và các gia vịkhác, cẩn thận trộn đều rồi mới dùng rau vớt từ nước ra đùm lại sau, bỏlên nồi chưng chín. Thời gian tốt nhất để chưng cải trắng cuốn là lúcbăm nhuyễn xong, bỏ hành gừng cùng đường muối dầu và đồ gia vị rồi trộnđều, cho lửa nhỏ cho đến khi nước canh nồng đặc. Chờ cải trắng cuốn chín thì lấy khỏi nồi, cho thêm tương vào mặt trên của bánh cuốn là được.Mặc dù nói tới thì dễ dàng, nhưng nếu quả thật muốn làm đến bước này,cũng chỉ có giống như nhà của trang chủ ở gần hồ mới được.”
Lục trang chủ nghe được cảm thán, nói: “Ăn một bữa cơm cũng phải chú ý nhiều như thế, hôm nay bụng của ta coi như là được dịp.”
Diệp Hướng Vãn cười nói: “Trang chủ đừng nói như vậy, kỳ thật mọi sự đềugiống nhau, nói ra khác nhau nhưng mà cùng một đạo lý. Việc nấu cơm cũng giống như việc luyện võ vậy, siêng năng tập luyện công phụ tất nhiên sẽ có tiến bộ, nhưng nếu như muốn thực sự lấy được kết quả tốt còn phải có suy nghĩ thông mình đi đôi với thiên phú trời cho. Đương nhiên, trừ bađiều này, trọng yếu nhất, chính là để tăm. Mọi sự chỉ cần để tâm, tựnhiên có thành công.”
Lục trang chủ nghe xong lời của nàng, nét mặt có chút kỳ lạ, nói: “Nghe ý của tiểu cô nương này, ngươi có công phi?”
Diệp Hướng Vãn vội hỏi: “Tiểu nữ tử chỉ có hướng thú với trù nghệ, chỉnghiên cứu một chút thôi. Mấy lời nói xằng bậy, mong rằng trang chủkhông lấy làm phiền lòng. Nếu trang chủ cùng thiếu trang chủ muốn ăn cái gì, tùy thời phân phó xuống dưới, Hướng Vãn sẽ cố gắng hết mình.”
Lục trang chủ gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Diệp Hướng Vãn bưng cái chén không, xoay người rời đi.
Cất bát đũa trong phòng bếp, quản gia của Lục gia trang đã đến phân phó,phải sắp xếp chỗ ở cho Diệp Hướng Vãn Diệp. Ở sân sau hậu viện lão chọnmột phòng thanh tịnh, giao cho Diệp Hướng Vãn.
Diệp Hướng Vãncũng không soi mói, tính trời sinh của nàng cũng không thích náo nhiệt,lại không quen thuộc Lục gia trang, quản gia giúp nàng an bài phòng ở,lại hợp ý của nàng, lập tức hớn hở đi vào, lại đi trái phải vào lần, đãtạm quen thuộc địa hình xung quanh.
Quản gia thấy nàng thích, trước khi rời đi dặn dò nàng, nói: “Trăm ngàn phải nhớ, ban đêm không được tùy tiện đi lại.”
Diệp Hướng Vãn còn chưa hiểu được ý tứ dặn dò của quản gia là gì, lão đã lời đi.
Vào đêm, Diệp Hướng Vãn ngủ được một nửa, bỗng nhiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy trướng bụng, vội vàng xuống giường, đẩy cửa đi nhà vệ sinh.
Mớimở cửa, gió lạnh thổi, Diệp Hướng Vãn tỉnh táo hơn, không khỏi âm thầmhối hận không ngờ ban ngày lại không đi lĩnh bồn cầu dự phòng, qua tốinay nhất định phải nhớ đi lĩnh.
Từ trong nhà xí đi ra, Diệp Hướng Vãn nhờ ánh trăng để trở về phòng.
Nhưng mà ban ngày thì nhìn thấy đường rõ ràng, lúc này không biết như thếnào, quanh co, nàng đi đông đi tây nửa ngày nửa ngày, nhưng lại vẫn chưa trở về được phòng mình.
”Không đúng nha! Từ phòng mình đi ra rõràng đi thẳng đến nơi này, sao lại không thể quay về được?” Diệp HướngVãn cảm thấy kỳ quái. Nàng quanh đi quẩn lại nhiều lần, rõ ràng là cùngmột cái đường, nhưng lại có thể không đi về được phòng của mình,
Sao lại thế này?
Diệp Hướng Vãn vòng vo nửa ngày, càng chạy lại càng mê mang. Lúc này nàngmới hậu tri hậu giác phát hiện, đình đài lâu tạ này này, ở những chỗ gốc quẹo lại bố trí giống nhau như đúc.
Lần này phiền toái lớn!