*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Tiểu Cường thấy Đô Ngư đi cạnh Trì Vũ thì hận không thể hoá thành con cua, dang rộng hai chân mà đi, trông có vẻ bực dọc.
Trì Vũ biết tên Tạ Tiểu Cường này, sau khi hắn và Đô Ngư bên nhau, Tạ Tiểu Cường chưa từ bỏ ý định dây dưa với Đô Ngư, bị Trì Vũ dạy dỗ hai lần liền an phận một chút. Hôm nay không biết chạm trúng dây thần kinh nào, chạy tới đây gây phiền.
Tạ Tiểu Cường đẩy kính lên đỉnh đầu, dựa mui xe, hếch cằm, muốn khoe khoang bao nhiêu cũng có: “Anh đến thăm em, em liền ra đón, hai ta thật là tâm hữu linh tê*.”
*thần giao cách cảm
Trước kia Tạ Tiểu Cường nói chuyện không thế này, phải xem sắc mặt Trì Vũ nữa, nhưng hôm nay có siêu xe bên người, tự tin cũng tràn đầy.
Đô Ngư không muốn lắm lời với anh ta: “Anh có việc gì?”
“Không có việc không tìm em được sao.” Tạ Tiểu Cường làm mặt quỷ: “Em đừng lo, anh không để phí thì giờ, lái BMW tận thành phố về đây chỉ tốn hai mươi phút, tuy khoa trương* nhưng đi nhanh lắm.” Tạ Tiểu Cường cười hì hì, đắc ý hết biết, ngày xưa bị Trì Vũ chèn ép đến không thể xoay người, hôm nay anh ta đem siêu xe tới, chí khí tăng vọt, không cần sợ Trì Vũ nữa, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây**, tên Trì nhà ngươi không ngờ có ngày này phải không!
*唰唰的 là “lúng túng” (akward), mình thấy có hai cách hiểu. Một là giả vờ xấu hổ vì xe này bình thường. Hai là ngại vì BMW quá khoa trương, cũng thể hiện sự tự hào của Tạ Gián nhưng nghe hơi ngốc nghếch.
** Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: 三十年河东,三十年河西
- Trước khác nay khác.
- Nhân sự thịnh suy nối nhau, biến đổi thất thường, có đôi khi sẽ chuyển biến theo hướng phản diện, khó có thể đoán trước.
(Lấy giải nghĩa bên https://hanguyet2012.wordpress.com/2012/06/02/7948/comment-page-2/)
Tạ Tiểu Cường nhíu đôi mắt nhỏ, nâng cằm nhìn Trì Vũ: “Ai, người này sao nhìn quen vậy.” Dứt lời, nhìn thoáng qua Tiggo cạnh Trì Vũ, "bừng tỉnh đại ngộ", cười hụt cả hơi: “Tôi không nhận ra anh, nhưng nhận ra xe anh đấy, Tiggo là chân ái của anh à Trì Vũ, ba năm không đổi.”
Nói chuyện có thể đừng gây sự vậy không.
Đô Ngư cạn lời, biết Tạ Tiểu Cường tới đây không có ý tốt, điển hình chồn chúc tết gà – không đúng, gà từ đâu ra, y nhìn thoáng Trì Vũ, rõ là mèo mà.
Tạ Tiểu Cường trong tối ngoài sáng khiêu khích một hồi, cốt để được thấy bộ dạng bị chọc giận, giậm chân giậm tay của Trì Vũ, hả giận biết bao, nhưng đợi nửa ngày, Trì Vũ rắm cũng chưa đánh, nói một chữ.
“Ồ.”
Ồ là ý gì? Tạ Tiểu Cường đã chuẩn bị tốt câu tiếp theo, không nghĩ tới Trì Vũ không chịu đi theo kịch bản, khiến anh ta không cách nào tiếp tục. Tạ Tiểu Cường mắc kẹt một cái, khí thế giảm mạnh, nhanh chóng thẳng lưng, cố gắng cứu vãn oai phong.
Anh ta nhìn Đô Ngư nói; “Đi nào, anh đưa em đi hóng mát, cho em cảm nhận một chút ngồi siêu xe là thế nào.”
Tạ Tiểu Cường vỗ mui xe: “Xe anh chưa ai ngồi qua đâu, em là người đầu tiên đó.”
Anh nói vậy tôi càng không dám ngồi, Đô Ngư định từ chối, Trì Vũ nói: “Đi thôi, không ngại đưa tôi đi cùng chứ?” Tuy hắn nói vậy nhưng ánh mắt không có vẻ trưng cầu ý kiến, trực tiếp thay chủ xe Tạ Tiểu Cường quyết định luôn.
Biết ngay hắn không chống cự được mị lực của siêu xe mà! Chắc thèm lắm nhỉ! Tạ Tiểu Cường dạt dào đắc ý, không nói hai lời cho cả Trì Vũ và Đô Ngư lên xe.
Đô Ngư lên xe ngồi, không có cảm giác khác biệt quá lớn, chỉ là không gian xe so với Tiggo rộng hơn, bên trong nhìn rất cao cấp, loại xe này tất nhiên phải tốt, bọn họ so không được.
Đô Ngư luôn chú ý Trì Vũ, hi vọng hắn đừng làm gì, nếu nóng nảy quá mà đi hà hơi với Tạ Tiểu Cường thì biết giải thích làm sao. Tuy Tạ Tiểu Cường có chút ngốc thật, nhưng không phải thằng ngu.
Vậy mà Trì Vũ an an phận phận ngồi cả đường đi, mặc kệ Tạ Tiểu Cường bốc phét, không nói tiếng nào.
Ngay lúc Tạ Tiểu Cường hăng máu muốn lao lên đường quốc lộ, Đô Ngư vội ngăn lại, vì thế Tạ Tiểu Cường giảm tốc chầm chậm lái trở về, đưa Đô Ngư đến nhà, nhanh chóng chạy sang mở cửa xe, không tính đến Trì Vũ hiện tại lại nổi bệnh mèo.
Ngồi ngây người không nhúc nhích.
Đô Ngư lo lắng đề phòng, định há mồm thúc giục liền nghe Tạ Tiểu Cường nói: “Sao ngồi đến nghiện rồi, ai, dù sao tôi đã ngồi chán, tính đổi sang Porsche, chiếc này để không ở gara, anh rảnh rỗi có thể tới ngồi cho đã ghiền nha.”
Khoe khoang kiểu này cũng quá lộ liễu rồi.
Trì Vũ chờ anh ta nói xong, nhàn nhạt mở miệng: “Xe anh bao nhiêu tiền?”
Tạ Tiểu Cường nhướng lông mày: “Hai trăm vạn!”
Đô Ngư giật mình, BMW đắt vậy sao.
Trì Vũ nói: “Ồ? Hai trăm vạn mua hàng second-hand?”
Tạ Tiểu Cường đang đắc ý, nghe hắn nói ánh mắt liền hoảng hốt, cố gắng trấn định trừng lại: “Second-hand gì, xe tôi mua là hàng mới ráp xong nhập khẩu, đưa thuyền vận chuyển từ Đức về! Trì Vũ ơi Trì Vũ, anh ghen tị thì nói, bản thân không mua nổi còn vu đồ người khác là second-hand, có phải đàn ông hay không!”
Trì Vũ bình tĩnh nghe: “Tôi không biết nhiều về xe BMW, chỉ một lần đi m760li, loại này cũng coi như loại BMW top đầu rồi, cũng chỉ hơn hai trăm sáu mươi vạn.”
Đô Ngư: Cũng chỉ???
“Đầu tiên, kính xe đã bị đổi, phía trên không có logo; tiếp theo, tiếng động cơ không đúng, không chỉ có tạp âm mà còn có tiếng vang lạ, anh nói hai trăm vạn, tôi thấy nên bớt một số không, căng nhất là hai mươi vạn.”
Đô Ngư kinh ngạc cực kỳ, y không hề nhìn qua kính xe, cũng không nghe ra động cơ có chỗ nào không đúng, âm thanh lạ là cái gì??
Hung hăng đả kích Tạ Tiểu Cường một trận, Trì Vũ chỉnh lại quần áo xuống xe, Tạ Tiểu Cường không phục: “Anh – “
Trì Vũ đợi anh ta mở miệng.
“Anh, anh nói bậy! Xe tôi là hàng nhập khẩu mới ráp, logo trên kính xe tôi thấy xấu nên xoá đi!”
Trì Vũ im lặng, Đô Ngư thở phào, tốt xấu gì cũng cho người ta đường sống với –
“Vậy à, đúng rồi, tôi chưa nói hết, xe anh không chỉ là hàng second-hand, còn là hàng trả tiền theo kì.” Trì Vũ phanh một cái đóng cửa xe, hung hăng bổ thêm một đao.
Hoàn mỹ K.O.
Đô Ngư: “…….”
BMW second-hand nhanh như chớp chạy mất, trông cái tốc độ này, có thể nhìn ra Tạ Tiểu Cường đã bị Trì Vũ tra tấn đến trào nước mắt.
Đô Ngư không còn gì để nói, quả nhiên là bản tính của mèo mà! Không uổng công y thắc mắc, Trì Vũ làm sao có thể để Tạ Tiểu Cường sống yên được, nhưng ra tay thế này cũng quá ác.
“Anh ngồi qua BMW hai trăm vạn rồi sao?” Đô Ngư cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nghe giọng điệu Trì Vũ nói chuyện, không giống lái Tiggo mà giống lái Land Rover* á.
*Chỗ này chơi chữ chút, Tiggo là 瑞虎的 (khai thuỵ hổ), Land Rover là 路虎的 (mở đường hổ), cùng là 的 (hổ).
Trì Vũ mặt vô cảm: “Xe bạn.”
“Anh có bạn đại gia vậy sao.”
Trì Vũ dửng dưng nói: “Cũng tạm thôi.”
Cũng tạm?? Nói vậy là không phải người có tiền nhất sao? Đô Ngư kinh ngạc lắm, lần đầu y biết Trì Vũ có nhiều bạn giàu như vậy. “Trước kia sao chưa từng nghe anh nhắc đến?”
“Em không có hỏi.”
Đúng thế, nghĩ kĩ lại, về phương diện bạn bè, y thật sự biết rất ít về Trì Vũ, chỉ biết vài người nhưng cụ thể gia cảnh thế nào thì chịu. Dù sao đi nữa, mọi người đều chỉ làm ăn bình thường, vòng giao thiệp có thể cao đến mức nào, cứ thế, Trì Vũ không giới thiệu, y cũng không tìm hiểu cụ thể.
Chờ sinh nhật mẹ kết thúc xong, trưa đó cả nhà Đô Ngư trở về.
Lên xe, Đô Ngư còn cố ý so sánh với BMW của Tạ Tiểu Cường một chút, đại ý là đặt Tiggo mười vạn cạnh BMW, độ thoải mái không kém bao nhiêu, thậm chí y còn thấy đệm xe mình êm hơn BMW, cẩn thận nghe, động cơ không có tiếng vang lạ, nhưng y không biết nhiều về xe, chỉ nói theo cảm giác.
“Tạ Tiểu Cường thật ra chỉ muốn khoe khoang thôi, không có ác ý.” Đô Ngư thấy vẫn nên giải thích một chút, sợ Trì Vũ bị kích động sẽ luẩn quẩn trong lòng mà chạy đi mua siêu xe thật thì toi, tuy rằng thoạt nhìn hắn cơ bản không đem Tạ Tiểu Cường đặt vào mắt.
Trì Vũ lái xe, mặt không có biểu cảm gì.
Sống cùng Trì Vũ mấy năm, Đô Ngư đã quá quen cái mặt than của hắn, bình thường dù có đại sự xảy ra cũng không thấy rõ cảm xúc dao động, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, không gì làm khó được hắn.
Đô Ngư đang nghĩ miên man, Trì Vũ đột nhiên mở miệng.
“Em nói giúp hắn ta?”
Đô Ngư: “….Không có.”
“Tôi chỉ tán dóc vậy thôi.”
“Hừ.” Tiếng “Hừ” này phát ra từ xoang mũi, tràn ngập khinh thường.
Đô Ngư: “Anh hừ cái gì?”
“Hừ.”
…….
Đây là đang giận dỗi sao?
Đô Tuấn Quả ngồi ở ghế sau, biết điều không lên tiếng, đeo tai nghe làm bộ nghe nhạc, thấy Đô Ngư qua kính chiếu hậu nhìn cậu, cậu liền nhanh cúi đầu, giả vờ gõ chữ.
Về đến nhà đã 5 giờ, lặn lội đường xa khiến tinh thần người ta mỏi mệt, Đô Ngư không định nấu cơm mà đưa con trai ra ngoài ăn.
Xe dừng trước một tiệm mì, Đô Ngư xuống xe, cùng Trì Vũ tạm biệt, đang muốn dắt Đô Tuấn Quả vào tiệm thì thấy Trì Vũ xuống xe theo.
“Anh không về nhà à?”
Trì Vũ nói: “Anh đói bụng.”
“……”
Đói bụng thì tự đi ăn đi, quên mất chúng ta đang chuẩn bị ly hôn à.
Thấy Đô Ngư không nói chuyện, Trì Vũ bĩu môi, tay đeo cái Rolex vàng của hắn, trông giống con cún con bị vứt bỏ: “Thôi vậy, cứ để anh đói chết đi.”
“…….”
HẾT CHƯƠNG 4.
Không uổng công Tạ Tiểu Cường pr xe, mình cũng lên mạng search hình.