Hai người rất nhanh đã tới văn phòng của Tống Thanh Nghiên, vừa vào đã thấy ngay một nữ sinh xinh đẹp đang cầm một hộp quà nhỏ đi đến trước mặt Tống Thanh Nghiên
"Một chút quà kỷ niệm, hy vọng giáo sư Tống vui lòng nhận cho ~"
Còn chưa chờ Tống Thanh Nghiên nói lời từ chối thì nữ sinh đã tiếp tục bổ sung: "Mọi người đều đã nhận rồi, giáo sư Tống sẽ không từ chối tôi chứ?"
Tả Kí Minh liếc một vòng xung quanh phòng, thấy trên bàn làm việc của mỗi người đều có một túi bánh quy được đóng gói đẹp mắt, cậu vội vàng mở miệng.
"Thanh Nghiên ca có hội chứng không dung nạp lactose, sẽ ăn không hết bánh quy."
Nữ sinh xinh đẹp lúc này mới quay đầu, phát hiện gần cửa có một thanh niên tuấn tú đang đứng, khí chất ôn hòa nhưng giờ phút này khi đối mặt với cô lại có chút địch ý.
Tống Thanh Nghiên nghe nói chính mình đột nhiên có thêm một hội chứng không dung nạp lactose thì cảm thấy buồn cười, nhưng anh vẫn phối hợp gật đầu.
"Thật xin lỗi."
"Đây là?"
Nữ sinh có chút nghi hoặc nhìn người con trai đột nhiên xuất hiện kia, người này là ai, sao lại hiểu rõ Tống Thanh Nghiên như vậy.
Tống Thanh Nghiên đang lấy giáo án sẵn tiện đáp: " Em trai nhà bên."
Nữ sinh rất hào phóng mà nói: "Vậy tặng em trai này."
Tả Kí Minh nhíu mày có phần khó chịu, ngữ điệu hung hăng: "Ai là em trai cô?"
Sau khi nói xong cậu lại cảm thấy như vậy không lịch sự, không nên nói chuyện với một cô gái như thế đặc biệt là ở trước mặt Thanh Nghiên ca.
Vì thế cậu quay đầu lại không nói nữa, nhìn cả hai người. Tống Thanh Nghiên tỏ vẻ hối lỗi, cười với nữ sinh.
"Xin lỗi, em ấy không thích ăn bánh quy, nam sinh này nói chung không thích người khác kêu mình là em trai."
Nữ sinh thấy Tống Thanh Nghiên nói như vậy nên hào phóng xin lỗi: "Xin lỗi, là em đường đột."
Tống Thanh Nghiên gật đầu ý bảo mình đi dạy, sau đó dẫn theo Tả Kí Minh rời đi.
Trên đường đến khu dạy học, Tả Kí Minh lại có chút an tĩnh, cậu vẫn luôn cúi đầu trầm mặc giống như không có sức sống.
Tống Thanh Nghiên lại lấy ra một viên kẹo vị táo để bên miệng cậu.
Tả Kí Minh lần này không trực tiếp ăn mà là ngẩng đầu hỏi anh.
"Thanh Nghiên ca, nữ sinh lúc nãy có phải đang theo đuổi anh không?"
Tống Thanh Nghiên nhân cơ hội nhét kẹo vào miệng cậu, gật đầu thừa nhận.
Tả Kí Minh có chút nóng nảy, thanh âm cũng cao lên: "Thanh Nghiên ca, anh không được nhận lời cô ta!"
Tống Thanh Nghiên không nói chuyện, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm cậu tựa như đang đợi lý do.
Chạng vạng sáu giờ trời có hơi tối, đèn ở ven đường còn chưa bật, đôi mắt Tả Kí Minh sáng ngời, phản chiếu trong mắt Tống Thanh Nghiên là một đôi mắt như nai con, hiền hòa linh động mà lại trong suốt.
Tả Kí Minh cắn cắn môi, đau đầu suy tư xem nên dùng lý do gì mới hợp lý, lúc này Tống Thanh Nghiên vươn tay phải đặt trên môi cậu, xúc cảm lạnh lạnh.
Anh gật đầu cười nói: "Được, không đồng ý, về sau đừng cắn môi, khó coi."
Tả Kí Minh bất giác gật đầu, khuôn mặt nhỏ không khỏi nóng lên, không biết làm sao để đối mặt với Thanh Nghiên ca bằng khuôn mặt đỏ bừng.
Tới phòng học, Tống Thanh Nghiên copy tài liệu vào máy tính, Tả Kí Minh đến vị trí phía sau cửa ngồi xuống.
Không ngờ còn mười lăm phút mới đến giờ họcmà phòng học đã gần đầy người, sinh vật học có nhiều học sinh như vậy sao?
Tả Kí Minh đang nghĩ ngợi thì chợt nghe mấy nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.
"Không ngờ khóa học của giáo sư Tống lại có nhiều người như vậy. May mắn chúng ta tới sớm chiếm chỗ trước, nếu đến muộn thì chỉ có thể đứng."
"Đúng đúng đúng, ai cũng nói giáo sư Tống là giáo sư trẻ, đẹp trai nhất đại học Hoàng Thành, giảng bài cũng rất hay, không chừng có rất nhiều đồng học giống chúng ta nghe danh mà đến!"
"Có gì nói đó, giáo sư Tống đẹp trai thật!"
Tả Kí Minh nghe xong lời này thì ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Nghiên đang đứng trên bục giảng, có vài nữ sinh cầm sách vở hỏi anh vài vấn đề, cũng chỉ có lúc này Tả Kí Minh mới dám cẩn thận đánh giá Thanh Nghiên ca đã nhiều năm không gặp.
Anh vẫn giống năm đó, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, kính gọng vàng treo vững trên mũi, khí chất nho nhã, khóe miệng luôn giương lên, nói chuyện với anh khiến người ta cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân.
Áo sơ mi màu trắng cài hở nút lộ ra xương quai xanh trắng nõn, bộ dạng cấm dục lại dễ khiến người nghĩ lung tung.
Không biết vì sao Tả Kí Minh lại muốn cắn một cái ngay xương quai xanh của anh, lưu lại dấu vết của mình.
Có rất nhiều nữ sinh to gan lấy di động ra chụp lén Tống Thanh Nghiên, vừa chụp vừa cảm khái: "Giáo sư Tống đeo kính đẹp quá đi! Hoàn toàn có thể xuất đạo nhờ nhan sắc."
"Đúng vậy, có những người rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm cơm nhưng lại cố tình lựa chọn học thức."
Tả Kí Minh nghe được lời này không nhịn được mỉm cười, đúng là như vậy, Tống Thanh Nghiên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất đẹp, cũng có rất nhiều người theo đuổi, chỉ là không biết cụ thể anh đã nhận lời những ai.
"Này, không nghe nói sao, giáo sư Tô cùng ở ngành sinh vật học cũng đang theo đuổi Tống lão sư."
"Giáo sư Tô, người đẹp nổi tiếng của trường chúng ta!
Thế nhưng lại đối với giáo sư Tống ưu ái có thừa, mị lực của giáo sư Tống đúng là vô địch!"
"Đúng vậy...đúng vậy, khóa học của Tô giáo sư tôi có dự thính rồi, giáo sư rất đẹp mà dạy cũng rất tốt, nghe nói cô ấy cùng giáo sư Tống chính là kim đồng ngọc nữ của ngành sinh vật học, bộ mặt đại diện cho cả ngành đó. Rất nhiều người mong muốn hai người này thành đôi!"
Tả Kí Minh bĩu môi không để bụng, nghĩ đến nữ sinh kia chính là giáo sư xinh đẹp vừa nghe từ miệng bạn học, cậu thấy cô rất bình thường, hoàn toàn không xứng với Thanh Nghiên ca.
Vừa nghĩ như vậy liền nghe thấy có người nói: "Nghe nói giáo sư Tống luôn từ chối giáo sư Tô, giáo sư đẹp vậy còn bị từ chối, các cậu nói xem có phải giáo sư Tống không thích con gái không?!"
Những câu chuyện phiếm lúc nào cũng làm người ta chú ý, nữ sinh ngồi hàng phía trước có chút hưng phấn chia sẻ câu chuyện mà cô đã nghe được với mọi người.
"Lúc trước trên diễn đàn tôi còn nghe có người nói giáo sư Tống hẹn hò với một thiếu niên, thiếu niên kia trông nhỏ nhắn ngoan ngoãn lắm, giáo sư Tống còn cười sờ đầu người kia nữa, có ảnh chụp làm chứng luôn đó!"
Tả Kí Minh lập tức có chút khiếp sợ, Thanh Nghiên ca thích nam sinh?! Hơn nữa anh còn sờ đầu người ta!
Lúc này có một nam sinh nói: "Haiz, tôi biết người cậu nói, đó là bạn cùng phòng của tôi, hai người không có cảm tình! Chỉ là sự quan tâm của thầy giáo đối với học sinh thôi, hơn nữa giáo sư Tống không có sờ đầu cậu ta, nhầm rồi!"
Tả Kí Minh nghe được lời này thì nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này lại có một nam sinh nói tiếp: "Cái tin của các cậu là giả, tôi có tin thật nè, đàn anh cao trung là bạn học của giáo sư Tống đã kể cho tôi luôn. Các cậu có phát hiện giáo sư không bao giờ mặc áo có tay ngắn không, cho dù là mùa hè nhiệt độ tăng cao thì giáo sư vẫn luôn mặc áo sơ mi."
Các bạn học đều đồng thanh đáp: "Đúng đúng đúng, tôi lúc trước còn thắc mắc với bạn cùng phòng vì sao chưa bao giờ thấy giáo sư Tống mặc áo ngắn tay."
"Này có gì liên quan, tôi muốn nghe tiếp chuyện hẹn hò của giáo sư Tống."
Một nữ sinh khác có chút vội vàng muốn biết chuyện xưa.
"Tiếp theo mới liên quan! Trên tay giáo sư Tống có một vết sẹo, nghe nói rất dữ tợn, đàn anh cao trung là bạn học của giáo sư lúc ấy vô ý thấy được lập tức hỏi nguyên nhân, không biết có phải đã đụng trúng nỗi đau của giáo sư hay không mà thầy ấy vốn luôn ôn hòa đột nhiên tức giận, hai người cứ như vậy cạch mặt nhau."
Nam sinh có chút bất đắc dĩ, tựa hồ là cảm thấy lý do mâu thuẫn này có chút gượng ép.
Các bạn học xung quanh cũng cảm thấy lý do cạch mặt rất vô lí.
"Tin giả đúng không! Quan tâm hỏi về vết sẹo thì sao phải cạch mặt?"
Nam sinh bị nghi ngờ có chút không phục nói: "Tuyệt đối là thật! Không chỉ vậy, vai phải của giáo sư tống còn có một nốt ruồi, không tin các cậu đi kiểm tra thử đi."
Mọi người đều cảm thấy là cậu ta đang lừa người nhưng Tả Kí Minh biết, việc này chỉ sợ là thật!
Tống Thanh Nghiên biết vai phải của anh có một nốt ruồi, nếu không phải là người thân cận thì không thể biết tỉ mỉ như vậy.
Tả Kí Minh không nghĩ Tống Thanh Nghiên sẽ để ý vết thương này đến như vậy, ngay cả nhắc đến một câu cũng có thể châm ngòi lửa giận của anh.
Quả nhiên anh vẫn luôn lừa gạt cậu, còn nói không sao, không phải cậu sai. Đều là giả, anh căn bản chưa từng tha thứ cho cậu.
.............
Tiểu Minh ghen~ing nhưng Tiểu Minh vẫn chưa phát hiện bản thân đang ghen.