Tống Thanh Nghiên đem tất cả đồ đạc đóng gói xong thì đã đến giờ ăn trưa, vì thế anh lái xe đến bệnh viện, đi ngang qua văn phòng Tả Kí Minh phát hiện cậu vẫn đang vùi đầu trong công việc bèn không quấy rầy cậu. đi thẳng qua phòng bệnh của mẹ mình.
Điều dưỡng đang đút mẹ Tống ăn cơm, vừa thấy Tống Thanh Nghiên đến liền cung kính gọi một tiếng: " Giáo sư Tống."
" Dì Vương, hôm nay mẹ tôi thế nào?"
Dì Vương lắc đầu: "Không tốt lắm, hôm nay khi bác sĩ tới kiểm tra phòng, phu nhân nhìn bọn họ không biết sao lại nổi cơn điên, một bên ném đồ vật, một bên kêu bọn họ cút đi, còn làm bác sĩ đứng đầu việc thăm khám bị thương, vết mổ của bà cũng có dấu hiệu nứt ra, chảy không ít máu, vừa được y tá băng bó cho. Cảm xúc của phu nhân cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại."
Mẹ Tống nhìn con trai, muốn kéo tay anh, cách một cái kính mà cười ngây ngô: "Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên......"
Tống Thanh Nghiên bất đắc dĩ đi đến bên người mẹ mình, ôn nhu nói: "Mẹ, tiểu nghiên ở đây, mau ăn cơm."
Nói xong anh liền lấy chén đũa từ tay dì Vương, tiếp tục đút cơm cho mẹ, mẹ Tống vừa ăn cơm, vừa vui vẻ, hớn hở nhìn Tống Thanh Nghiên, lát sau bà mệt mỏi rã rời, nhẹ nhàng rơi vào giác ngủ.
Tống Thanh Nghiên cẩn thận đắp chăn cho mẹ, nhờ dì Vương rũ lòng chăm sóc bà nhiều hơn, sau đó mua cơm trưa cùng thuốc bôi vết thương tìm Tả Kí Minh.
Tống Thanh Nghiên gõ cửa văn phòng, Tả Kí Minh đầu cũng không thèm ngẩng lên chỉ trả lời một câu: " Vào đi."
"Tiểu Minh, ăn cơm trưa cùng anh nào."
Tả Kí Minh vừa nghe thấy tiếng của Tống Thanh Nghiên, vội vàng ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười xán lạn: "Thanh Nghiên ca."
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười tươi đẹp kia, Tống Thanh Nghiên cảm thấy cả thế giới như bừng sáng.
Đồ ăn toàn là món thanh đạm Tả Kí Minh thích, cậu nhíu mày: "Thanh Nghiên ca, sao anh lại mua toàn món em thích, em cũng muốn ăn mấy món anh thích mà, em biết ăn cay chứ bộ."
Tống Thanh Nghiên gật đầu: " Vậy anh gọi thêm mấy món cay."
" Được. "
Nghe được lời này, Tả Kí Minh mới yên tâm bắt đầu ăn cơm.
Tống Thanh Nghiên duỗi tay vén mái của Tiểu Minh lên, lộ ra một vết rách đang ứa máu, ngăn không được đau lòng: "Đau không?"
Tả Kí Minh lắc đầu: "Không đau, nhìn rất đáng sợ, nhưng thật ra không có cảm giác gì."
Tống Thanh Nghiên, mang ý xin lỗi hôn hôn đỉnh đầu Tiểu Minh: "Xin lỗi, năm xưa mẹ của anh đối với mấy người trong bệnh viện đều không quá thân thiện, về sau thăm khám thì đổi người, tránh mẹ anh đi."
Tả Kí Minh gật đầu, cậu không muốn làm Tống Thanh Nghiên lo lắng.
Tống Thanh Nghiên nhìn Tiểu Minh hiểu chuyện như vậy, cảm thấy cậu có chút uất ức, hồi lâu cũng không nói chuyện, cho đến khi Tiểu Minh thúc giục anh mau ăn cơm, hai người mới tiếp tục thủ thỉ.
"Thanh Nghiên ca, nhanh vậy anh đã dọn xong đồ đạc của em rồi sao?"
Tống Thanh Nham bị câu hỏi của cậu làm cho khựng lại, suy nghĩ nên nói với cậu như thế nào cho khéo léo: " Anh chỉ đơn giản đóng gói một ít quần áo cùng tài liệu, còn các đồ vật khác, anh không biết có quan trọng đối với em hay không, nếu có thời gian, anh với em tiếp tục qua thu dọn. "
"Thanh Nghiên ca, anh có cảm thấy nhà em quá bừa bộn không? Em bảo đảm, em ở nhà anh sẽ không như vậy đâu, sẽ luôn gọn gàng sạch sẻ! Thật sự đó! Anh phải tin em!"
Tống Thanh Nghiên cười nói: " Không sao, anh không để ý. Em thoải mái là được, hơn nữa đây không phải nhà anh, mà là nhà của chúng ta, anh định sẽ để căn nhà này đứng tên em, em thấy sao?"
Tả Kí Minh bị câu nói của anh làm cho hoảng sợ, cảm giác như đang mơ: " Hình như đây là bước khi tiến tới hôn nhân."
" Vậy Tiểu Minh nguyện ý gả cho anh không?"
Tống Thanh Nghiên mỉm cười hỏi cậu.
Tả Kí Minh bị lời này làm cho giật mình không nói lên lời, chỉ cảm thấy trong đầu có pháo hoa nở rộ, trong lòng vui vẻ xôn xao: " Nhưng mà chúng ta chỉ vừa hẹn hò thôi. Có nhanh quá không?"
Tống Thanh Nghiên xoa đầu Tả Kí Minh: "Vậy đứng tên trước, việc kết hôn tính sau."
Tả Kí Minh gật đầu, cảm thấy như mình đang bay trên các tầng mây, toàn thân trên dưới đều thấy rất hạnh phúc, thì ra yêu đương là loại cảm giác này, như đang ngâm mình trong một vại mật ong, thật ngọt ngào!
Cơm nước xong, Tả Kí Minh tiếp tục tập trung công tác, Tống Thanh Nghiên mượn máy tính của Tiểu Minh, mở hộp thư, sửa bài tập cho học sinh.
Hai người lặng lẽ bên nhau, như khi còn nhỏ, chỉ cần ở bên nhau, chuyện gì cũng không nói, việc gì cũng không làm, nhưng khiến người ta rất yên tâm, tưởng tượng đối phương ở bên cạnh mình, sẽ cảm giác rất có động lực, ngay cả những công việc thường ngày cảm thấy nhàm chán nhất, cũng thấy làm rất thú vị, đây đại khái chính là năng lực của tình yêu đi!
Tống Thanh Nghiên phê chữa xong bài tập, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian, đã 2 giờ 50 chiều, anh nhanh chóng chào tạm biệt Tiểu Mình, nói lát nữa mình có tiết, phải đi trước.
Tả Kí Minh ngẩng đầu, hướng hắn vẫy tay: "Tạm biệt, Thanh Nghiên ca."
Cậu dứt khoát như vậy, làm Tống Thanh Nghiên có chút khó chịu, bước đến bên người Tiểu Minh: " Em thật sự muốn anh đi?"
"Đương nhiên không muốn, nhưng công việc của anh quan trọng hơn mà." Tả Kí Minh một bên trả lời, một bên tiếp tục lật xem văn kiện.
" Tiểu Minh, bạn trai em so với người thường khác nhau rất nhiều không phải em nên tỏ vẻ với anh một chút sao? " Tống Thanh Nghiên cố ý thêm hai từ bạn trai, quả nhiên thấy tai Tiểu Minh lặng lẽ đỏ.
" Tỏ vẻ cái gì?" Tả Kí Minh chớp mắt.
Tống Thanh Nghiên bị bộ dạng vô tội của Tiểu Minh làm cho đáng yêu muốn chết, vội vàng hôn hôn môi nhỏ của cậu: "Đồ ngốc, đó là hôn tạm biệt."
Tả Kí Minh nhận ra vấn đề, liền hung hăng ôm mặt Thanh Nghiên ca hôn liên tục: " Buổi tối em phải tăng ca, đừng đợi em."
"Buổi tối tan học anh sẽ qua thăm mẹ. Cho nên, buổi tối gặp lại nhé bạn trai nhỏ."
" Dạ, buổi tối gặp lại nha bạn trai ~"
Sau khi tan học, Tống Thanh Nghiên như đã nói mang theo đồ ăn khuya đến thăm Tả Kí Minh, sáng nay Tiểu Minh nói Quan Đông không tin hai người là một đôi, anh còn mang riêng một phần đồ ăn khuya đi một vòng trước mặt hắn: " Bác sĩ Quan, Tiểu Minh nhà tôi về sau nhờ anh chiếu cố nhiều hơn."
Tại thời điểm, Quan Đông còn đang khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần, Tống Thanh Nghiên cũng đã đi xa, để lại một mình Quan Đông một mình sững sờ tại chỗ, lúc nãy hắn vừa được nhét cơm chó đó hả?!
Còn đạo lí hay không? đã tăng ca, mà một cẩu độc thân như hắn còn bị giáo sư Tống đút cơm chó nữa?! Nhưng đồ ăn giáo sư mang đến cũng khiến hắn đỡ hơn phần nào, dù sao cũng là ăn ké người ta.
Tả Kí Minh vừa kết thúc một cuộc phẩu thuật, mệt mỏi nằm trên sofa ở văn phòng, nghe được âm thanh lộc cộc của giày da, liền biết là Thanh Nghiên ca tới, đôi mắt cậu vẫn có chút không mở ra được, nhưng thân thể lại rất thành thật muốn anh ôm một cái.
Tống Thanh Nghiên ôm Tiểu Minh, sau đó ngồi trên sofa, kéo Tiểu Minh nằm lên đùi mình, mát xa cho cậu.
Nhìn người trên đùi vẻ mặt ũ rũ, Tống Thanh Nghiên có chút đau lòng, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Tiểu Minh, em có hối hận khi học y không?"
Tả Kí Minh nghiêng người ôm lấy Tống Thanh Nghiên, lắc đầu: "Sẽ không, tuy rằng ban đầu lựa chọn học y, là muốn trải nghiệm qua quá trình sinh hoạt cùng chương trình học giống anh, em cảm thấy làm vậy sẽ tới gần anh hơn một chút. Nhưng hiện tại nhìn sinh mệnh của người khác được kéo dài lâu hơn là nhờ em, đáy lòng em tự khắc cũng sẽ vui vẻ, cũng sẽ tự hào."
Tống Thanh Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi."
" Thanh Nghiên ca, nói với em một tí về chuyện của anh mười năm trước đi."
Tả Kí Minh có chút chua xót, cậu bỏ lỡ cuộc sống mười năm của Thanh Nghiên ca.
Tống Thanh Nghiên một bên giúp Tiểu Minh thả lỏng vai cổ, một bên nhớ lại quá khứ: " Thật ra không có gì quá đặc biệt, sau khi bỏ học y, anh mất hơn một năm để chuyển ngành sinh vật học, tiếp tục thi nghiên cứu sinh ở đại học Hoàng Thành, làm nghiên cứu sinh một thời gian thì được cử đi du học, thẳng đến khi học xong tiến sĩ mới trở về, về sau tốt nghiệp, anh ở lại đại học Hoàng Thành giảng dạy. Thực tế, trong mười năm qua trừ bỏ học tập, thì là chăm sóc mẹ, ngẫu nhiên vẫn có người muốn cùng anh hẹn hò, anh thuận theo đồng ý nhưng đều không vượt quá một tháng."
"Mười năm dài như vậy, anh kể nghe thật đơn giản!"
" Thật sự không phát sinh chuyện gì thú vị, trí nhớ ngoại trừ luận văn, chính là tinh thần thất thường của mẹ, ngẫu nhiên cũng sẽ suy nghĩ hiện tại Tiểu Minh đang làm gì, còn nhớ rõ anh không? Mỗi lần nghĩ đến những điều nhỏ nhặt mà chúng ta đã làm khi còn nhỏ, liền cảm thấy rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức anh cho rằng có phải mình đang ảo tưởng trong một giấc mộng nào đó hay không, chỉ lúc nhìn đến vết thương trên tay phải, anh mới biết nó là thật. Tôi thực sự có một tuổi thơ rất đẹp với Tiểu Minh."
Tả Kí Minh nghe xong những lời này, gắt gao ôm chặt Tống Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên ca, về sau chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp!"
Tống Thanh Nghiên cười cười, hỏi: " Vậy Tiểu Minh thì sao? Mười năm của em như thế nào?"
Tả Kí Minh cũng bắt đầu nhớ lại đoạn quá khứ kia: "Trong khoảng thời gian anh biến mất, mỗi ngày em đều ngồi trước nhà anh, chờ anh trở về, thẳng đến lúc người môi giới dẫn người tới xem nhà ở, em mới biết anh sẽ không trở về nữa. Sau đó em nhốt mình trong phòng mấy ngày, vài ngày sau, em quyết định thay đổi triệt để, một lần nữa làm lại từ đầu. Em bắt đầu nghiêm túc đi học, những kiến thức lúc đó thật sự rất khó hiểu, dù sao ba năm cao trung em đều vùi đầu học tập, một lòng hướng vào ngành y đại học Hoàng Thành."
Thành tích sơ trung của Tả Kí Minh có bao nhiêu kém Tống Thanh Nghiên biết, thi vào đại học Hoàng Thành khó cỡ nào, Tống Thanh Nghiên cũng biết, Tiểu Minh đã phải trả giá bằng rất nhiều nỗ lực mới có thể trở thành đàn em cùng trường của anh.
" Ban đầu vào học khó lắm đúng không?" Tống Thanh Nghiên hỏi.
Tả Kí Minh lắc đầu: " Thực sự, lúc đó em không cảm thấy vậy, chỉ biết mình sẽ không rảnh rỗi, mỗi khi rảnh em sẽ nghĩ về đêm hôm đó. Nó giúp em tập trung vào việc học hơn, không nhớ mãi bộ dạng đầy máu của anh ngày ấy. Vốn dĩ, em không vào được ngành y, cũng chuẩn bị học lại một năm nữa, nhưng lại có một bạn học từ bỏ suất vào, và người bổ sung vào chỗ trống đó là em, em lúc đó kích động suýt ngất, thiếu chút nữa là khóc lớn tới nơi." Nhớ lại những kí ức thời điểm đó, Tả Kí Minh có chút cảm động, đến giờ vẫn cảm thấy mình thật may mắn.
Tống Thanh Nghiên tưởng tượng tới tình cảnh ngày đó, quả thật không dễ dàng, may mắn trời cao vẫn ưu ái Tiểu Minh.
" Là người cuối cùng được vào, nhưng nhớ đến năm đó anh mang danh thiên tài trong ngành, em cảm thấy mình không thể lười biếng, muốn đuổi kịp anh. Cho nên lúc học đại học, làm nghiên cứu sinh cũng không có gì quá thú vị, ngoại trừ cùng Đặng học trưởng hẹn hò một khoảng thời gian, thì thời điểm khác em đều ngâm mình ở thư viện hoặc là phòng thí nghiệm."
" Tại sao em không học lên tiến sĩ?"
" Trong lúc làm nghiên cứu sinh, vì chữa bệnh cho bà nội, em dùng hết số tiền tiết kiệm trong nhà, thêm nợ nần chồng chất, nên muốn đi làm sớm, đương nhiên, hiện tại em đã trả hết nợ rồi." Tả Kí Minh lập tức tỏ vẻ giờ mình đã trả hết thật sạch sẽ.
Tống Thanh Nghiên gần như có thể hình dung ra những khó khăn Tả Kí Minh phải chịu lúc đó, một bên lo lắng việc học hành, một bên vội vàng kiếm tiền chữa bệnh.
" Lúc đó bà nội có đối tốt với em không?" Tống Thanh Nghiên hỏi.
Tả Kí Minh nghĩ: "Chưa nói tới tốt, cũng không phải không tốt, lúc đó em đã kiềm chế lại tính tình của mình rồi, khi bà mắng, em không cãi lại, muốn đánh, em đứng yên cho đánh, cũng không né hay trốn, có lẽ về sau bà cảm thấy chán, dần dần không đánh, mắng em nữa, hiền lành thì chưa tới nhưng ít nhất cũng yên tĩnh sống chung với nhau trong một căn nhà. Lúc em thi đậu đại học Hoàng Thành, hẳn bà đã rất vui vẻ, lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, bên trong là tiền đền bù của vụ tai nạn xe cộ năm đó, bà nói cho em số tiền trong thẻ, hãy lấy nó đảm đương tiền học phí." Nhớ tới người thân cuối cùng mình, hốc mắt Tả Kí Minh không kìm được ươn ướt.
" Ban đầu em cho rằng, em đối với bà nội không có bao nhiêu cảm tình, nhưng khi em nhận được thông báo bà mắc bệnh, tình hình đã rất nguy kịch từ bệnh viện, em liền sụp đổ. Cũng là lúc ấy, em mới phát hiện, thật ra em luôn quan tâm bà, chỉ là không nhận ra."
Giọng nói Tả Kí Minh có chút chua sót: "Thẳng đến lúc bà sắp mất, em mới phát hiện, em chỉ còn duy nhất một người thân thôi."
Tống Thanh Nghiên nghe chuyện cũng không mấy dễ chịu, những gì Tả Kí Minh trải qua lúc đó chính là những gì anh trải qua không lâu hiện tại. Khi biết được mẹ mình mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, anh mới chợt nhận ra, đây là người thân duy nhất của mình. Cho dù bà đã từng đối xử không tốt với anh, thậm chí còn tra tấn, anh vẫn muốn dốc hết sức cứu mạng bà.
" Em bán nhà, mượn tiền chuẩn bị cho phương pháp điều trị lâu dài, nhưng bà nội lại tự rút hết thiết bị trên người ra, lúc ấy em bị dọa sợ, vội vàng đi kêu bác sĩ, nhưng bà lại giữ chặt tay em, kêu em đừng uổng phí tiền trên người bà, bà lẩm bẩm rất nhiều, dường như là đem tất cả những gì bà không nói với em trong hai mươi năm qua nói một lần, chưa nói xong, bà đã đi rồi."
Tả Kí Minh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Kể đến thật nực cười, chúng em đã sống với nhau hơn hai mươi năm, nhưng thời gian nói chuyện với nhau chỉ là những phút cuối đời."
Hai người kể cho nhau nghe về mười năm đó, dùng phương thức đơn giản nhất để bù đắp vào những khoảng kí ức còn thiếu của đối phương.