Kẻ Trong Bẫy

Chương 7: Bẫy thứ I "Thành phố mất cảm quan." (5)



Bẫy thứ I: Thành phố mất cảm quan.

"Càng ngây thơ thì lại càng tàn nhẫn"

Cà Rốt nhạy cảm với mùi máu tanh gắt mũi đó vô cùng, phút này nó đang cạ đầu mình vào quần Lục Sở. Bởi vì trước khi ra ngoài cậu có dặn nó rằng, đừng kêu lung tung, nên cho dù nó đang vất vả khống chế thú tính của mình thì vẫn không hé một tiếng nào.

Người đàn ông cũng không nói gì, bởi anh không nghe cũng không thấy được, vì vậy không thể phán đoán tình huống bấy giờ. Lục Sở sợ rằng nếu hiện tại mình kinh động đến thứ gì, vậy thì cậu hấp tấp lên tiếng sẽ chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn.

Khi nghe thấy mùi hôi đó, Lục Sở ngay lập tức kéo người đàn ông đang mất kiểm soát lùi về sau một bước, nhè nhẹ lách qua bàn tay đang giơ tới của cô bé.

"Anh gì ơi..." Cô bé giống như đang có điều thắc mắc, giọng điệu ngây ngô mơ hồ, "Anh đang ở đâu vậy."

Cô bé cách mình rất gần, căn cứ theo hướng giọng cô bé truyền đến, Lục Sở đã đoán ra được chiều cao của cô 一Chỉ mới đứng ngang eo của cậu, bộ dạng chắc tầm sáu bảy tuổi.

"Anh gì ơi? Em không thấy anh..." Giọng cô bé hơi ấm ức, cô giơ tay lung tung bắt tới, "Anh ở đâu thế, em đói quá, mệt lắm cơ..."

"Mau tránh ra!"

Trong khi Lục Sở đang nghĩ nên nói chuyện thế nào với cô bé này, thì từ chỗ không xa lắm đánh tới một tiếng rống to, Lục Sở vô thức kéo tay người đàn ông lùi thêm hai bước nữa.

"Phập一" Tiếng vang của vật cùn cùn đâm vào da thịt, dịch thể kì lạ sanh sánh ấm nóng bắn lên khuôn mặt Lục Sở, cùng lúc đó, cô bé cũng hét ra tiếng kêu bén nhọn.

Lục Sở ý thức được đã xảy ra việc gì, cậu lập tức gào lên với người nọ: "Ông làm gì vậy?"

"Tôi làm gì à?" Giọng người nọ rất thô lỗ nóng nảy, "Tôi đang cứu mạng cậu đó!"

"Á! Đau... đau..." Tiếng hét thất thanh của cô bé làm chói cả tai Lục Sở, Lục Sở tiến về trước một bước, tính men theo tiếng hét đỡ cô bé đứng dậy. Thế nhưng lại bị người đàn ông có giọng nói thô kệch đó đẩy ra.

Sau khi bị đẩy, Lục Sở lo lắng đỡ tay người đàn ông bên cạnh, giọng nói tức giận: "Ông rốt cuộc muốn làm gì?"

"Làm gì?" Giọng người nọ bỗng dưng giương cao, trông sắc nhọn lại điên cuồng, "Tôi không phải nói cậu nghe rồi à? Tôi đang cứu cậu đó, nếu như không phải tôi tới, cậu! Các cậu! Đã bị con nhỏ ác ôn này ăn mất xác rồi! Ăn mất đó cậu hiểu chưa, thịt đùi cho dù rõ ràng còn sờ sờ trên người cũng bị nó xé xuống nuốt sống!"

Đáy lòng Lục Sở chợt lạnh, lời người đàn ông dường như đang chứng thực suy đoán ban nãy của cậu.

Đúng lúc này, cô bé đang nằm dưới đất lần nữa lại vang lên tiếng nức nở: "Đau... hức... Đau...."

Lục Sở hạ người xuống, cậu không hề cảm thấy cô bé sáu bảy tuổi vừa mất đi thị giác này sẽ làm gì mình. Trên thực tế, xảy ra chuyện "toàn thành phố mất cảm quan" này, ảnh hưởng vô cùng ít ỏi đến năng lực sinh tồn, phán đoán kể cả là tự vệ của mình.

Lục Sở nhỏ giọng dịu dàng: "Nói anh nghe, mẹ ngủ từ khi nào thế?"



Không rõ người đàn ông giọng nói thô lỗ ấy chạm trúng chỗ nào của cô bé, chỉ nghe thấy cô bé than đau không ngừng: "Mẹ sao, mẹ ngủ rồi.... đã ngủ rất rất lâu rồi..."

"Mẹ có từng nói gì không?"

"Nói... nói gì sao..." Cô bé lầm bầm, "Mẹ bảo mẹ không đau, còn nói sẽ kiếm đồ ngon cho em ăn... thứ còn sống, có thể ăn, mà thịt có máu tanh, vẫn có thể ăn..."

Nghe đến đây, người có giọng thô bạo lại tiếp tục xông đến thế nhưng vì không tìm được phương hướng mà ngã xuống đất, miệng thở dốc, cơn giận tàn bạo khó giấu sâu trong đáy lòng bộc phát: "Ha ha, mẹ nó dạy kiểu gì, để tôi nói cho cậu biết. Cậu có phải thấy nó đáng thương lắm đúng không? Chỉ là một cô bé thôi mà.... Ha ha ha..."

Người nọ bỗng dưng điên dại cười không dứt, sau đó không nhịn nỗi ho khan ra vài tiếng: "Khụ khụ! Mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy, thế giới này đã hỗn loạn rồi, có thể sống sót vốn đã là một chuyện không dễ dàng. Ngày đó con nhóc này bò tới trước cửa nhà tôi, bà nhà tôi nói, thế giới đã loạn như thế này, con bé nhỏ vậy làm sao sống cho nổi đây, thế là bọn tôi cho nó vào nhà."

"Mới đầu còn ổn, nhưng qua hai ngày sau, bà nhà tôi đã đi rồi..." Ông ấy tức khắc trầm lặng, sau đó bỗng nhiên lại gào khóc lên, "Đi rồi? Cậu nói xem, cậu nói tôi nghe, một người còn sống yên ổn làm sao đã đi rồi?"

"Sau đó tôi ngửi thấy, khắp nhà máu tanh nồng, tôi thấy trên đùi bà ấy toàn là máu, tới thịt cũng bị moi ra hết!"

Nghe đến đây, Lục Sở cảm thấy bụng mình nhộn nhạo, cảm xúc khó chịu tột cùng khiến tay cậu lạnh đi trong tức khắc. Người đàn ông cảm nhận được cậu có vẻ là lạ, anh nắm chặt tay cậu, viết vào lòng bàn tay cậu.

一Xảy ra chuyện gì sao?

Người trong thị trấn đều mất đi thị giác, vì vậy nên động tác nhỏ như thế này sẽ không có ai chú ý đến.

一Tôi ổn mà, anh đừng để tâm.

"Nó ăn thịt người đó." Người có giọng thô bạo ấy cuối cùng cũng cất lên vài từ.

"Mẹ bảo, không đau, không đau mà..." Giọng nói ngây thơ đẹp đẽ của cô bé lại vang lên, thế nhưng chỉ khiến người ta liên tục sởn tóc gáy, "Người không biết đau thì, thì sẽ ăn được..."

"Ha ha ha, bà nhà tôi mất xúc giác, cho dù nó gậm chân của bà ấy bà ấy còn chẳng biết đó chứ!" Người nọ đau lòng rống lên, "Cậu nói xem, nó còn là con người nữa không?!"

Càng ngây thơ thì lại càng tàn nhẫn.

Từ "bản năng" này đặt lên một con người đơn thuần, càng thể hiện sự sâu sắc thấm thía của nó.

"Đau.... Đau一" Tiếng than đau không ngớt của cô bé bỗng dưng lặng thinh.

"Chết rồi?" Giọng người nọ giương cao, giống như mừng rỡ lại giống như căm phẫn, "Đáng đời! Loài người ở thế giới này đều đáng chết, đáng chết!"

Người nọ dần trở nên điên dại, trong họng nỉ non những lời không ra làm sao. Sau đó lại lảo đảo rồi ngã xuống đất.



"Tôi cũng, đáng chết nữa."

Hồi lâu sau, người nọ cũng dứt tiếng, im lặng.

Lục Sở vẫn đứng ngay chỗ cũ, trong lòng trầm mặc.

Cà Rốt dụi vào quần Lục Sở, Lục Sở cúi đầu, thở hắt ra một hơi rồi viết vào tay người đàn ông bên cạnh 一Đi nào.

***

Rời khỏi cửa tiểu khu, đi thêm vài bước sẽ là một ngã tư lớn, nếu như đoán không nhầm thì chỗ ấy chắc đã kẹt thành một bãi.

Trong tình huống thế này, Lục Sở không dám tùy ý lên tiếng, bởi vì cậu không biết còn bao nhiêu người đang sụp đổ tuyệt vọng đến mức cận kề phát điên nữa đang ẩn nấp nơi phương nào. Bảy ngày, so ra chỉ tính là một tuần thôi, mà đã đánh đổ triệt để một thị trấn vốn từng bình yên an nhàn.

Nếu như nói đây là thứ được gọi là "số mệnh", vậy thì cội nguồn của tất cả chuyện này là gì?

Bởi vì chuyện mắt Lục Sở không thể nhìn thấy nên từ nhỏ đã phải chịu những ánh mắt kỳ lạ của người khác. Bắt đầu từ khi đó, cậu đã dưỡng thành tính cách trưởng thành ổn trọng. Sau đó ba mẹ cậu qua đời, càng khiến tính cậu ngày càng tự lập, ngoan cường hơn.

Nhưng đây không đại biểu rằng cậu sẽ không còn thấy sợ hãi hay hoang mang khi gặp phải một chuyện như thế này.

"Cà Rốt, phía trước còn đường đi không?" Lục Sở hạ thấp giọng hỏi.

Cà Rốt kêu lên hai tiếng, ý rằng phía trước đang tắc nghẽn, không còn đường để đi.

Quả nhiên.

Lục Sở biết còn một con đường nhỏ khác, nhưng nó rất quanh co, dù cho có là một con người có hai mắt sáng bình thường đi nữa cũng rất dễ bị chóng mặt. Thế nhưng đối với Lục Sở, người hiểu rõ từng góc đường ngõ hẻm của thị trấn này mà nói, đi qua con đường nhỏ đó để vượt qua ngã tư này không hề là một chuyện khó khăn.

一Lát nữa nắm chặt tay tôi.

一Được.

Lục Sở đi về phía trước, thế nhưng phát hiện người đàn ông không theo cùng.

一Sao thế?

一Sau khi vào trong tòa tháp, cậu sẽ biết điều mà cậu muốn biết.

Hết chương 7.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv