Điện thoại Thân Đồ Dạ reo không ngừng, anh thấy phiền lòng, cầm điện thoại lên tắt chuông đi chuẩn bị ném sang một bên, nhưng vào lúc này, anh vô tình nhìn thấy trong tin nhắn xuất hiện một cái tên mới mẻ: Lăng Tuyết!
Lăng Tuyết?
Thân Đồ Dạ nheo mắt, nhìn chằm chằm cái tên này hồi lâu, vẫn mở ra xem nội dung cụ thể của tin nhắn.
Hoắc Phi Vân đúng là tốn nhiều công sức, điều tra chi tiết đến vậy, tìm được rất nhiều chứng cớ, chỉ là không biết những bằng chứng này có giống với Trác Việt điều tra không!
Khóe môi anh khẽ nhếch, nhìn chằm chằm tấm ảnh trong điện thoại di động, gần như khá giống với những tấm ảnh tìm được lần trước, cô lái chiếc mô tô Harley xé gió lao đi, trên gương mặt là nụ cười bất kham, mang đến cảm giác đặc biệt quen thuộc!
Đúng là cô ấy!
Nhìn “Cung Thiên Long” trong tấm ảnh này, Thân Đồ Dạ cảm thấy thân thiết đến khó hiểu, bây giờ anh mới biết, thực ra sự khác biệt giữa cô và Cung Thiên Long là rất lớn…
Một người cao quý trang nhã, dịu dàng trầm tĩnh; một người sôi nổi bất kham, phóng khoáng tùy tiện!
Đó chính là “Cung Thiên Long” anh thích, ánh mắt tràn đầy linh khí, năng lực thần kỳ đó khác hẳn người thường, là độc nhất vô nhị!
Sao anh không nhận ra được chứ?
Reng… Điện thoại đổ chuông, nhận được tin nhắn, Thân Đồ Dạ mở ra xem, là Cố Huy gửi tới, đúng là tài liệu anh nhờ Trác Việt điều tra.
Thú thật thì có rất nhiều chuyện, trong lòng Thân Đồ Dạ đã sớm biết rõ, chỉ là anh không muốn vạch trần mà thôi.
Mấy chục năm nay, Thân Đồ Dạ chưa từng nghĩ phải có được bất cứ người phụ nữ nào, anh biết trên người “Cung Thiên Long” có rất nhiều điểm đáng ngờ, như lại giả như không biết, không chỉ bởi vì không muốn kết thúc trò chơi này quá sớm, còn có một lý do khác…
Anh thích cảm giác thần bí đầy thách đố trên người cô, cũng thích những kinh ngạc mà cô mang lại, khiến trái tim vốn phẳng lặng như mặt nước của anh rơi vào rung động!!!
Anh luôn không chịu thừa nhận, rồi lại không thể không thừa nhận, chỉ vỏn vẹn trong một tháng ngắn ngủi, cô đã để lại dấu ấn thật sâu trong lòng anh, như hình với bóng, rất khó phai nhòa!
Cho nên đêm qua khi cô về trễ, anh như phát điên, đứng ngồi không yên, trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh lần lượt nhớ lại hết thảy mọi chuyện xảy ra từ lúc quen biết “Cung Thiên Long” đến bây giờ, phát hiện ra rất nhiều sơ hở, quá khứ anh không muốn điều tra, chỉ là lúc đó, trong lòng anh quá bất an, cảm thấy cần nên biết rõ ràng chân tướng, cho nên đã gọi một cú điện thoại cho Trác Việt.
Trác Việt muốn điều tra ai đó rất dễ dàng, nhanh thì mấy chục phút, chậm thì mấy tiếng, có thể điều tra ra hết mười tám đời tổ tiên của người đó.
Sáng nay khi thức dậy, Thân Đồ Dạ nhận được email của Trác Việt, nhưng anh chưa xem vội, anh không muốn xem, sợ nhìn thấy thứ không muốn thấy, trong lòng sẽ không thể tiếp nhận.
Anh nguyện một mình suy nghĩ lung tung, nguyện bản thân tính sai, cũng không muốn vụt mất…
Cho đến vừa rồi, thông qua chiếc nhẫn đen kia phỏng đoán ra một chuyện, anh mới tỉnh ngộ, trong lòng đã có cơ sở, đúng lúc này, Hoắc Phi Vân lại gọi điện thoại đến báo tin, còn gửi mấy tin nhắn này.
Thân Đồ Dạ cũng không mấy hứng thú, chỉ là nhìn thấy cái tên đặt biệt, tấm ảnh quen thuộc đó, trong lòng có chút dao động mà thôi!
Mở tin nhắn ra cẩn thận xem xét, một tấm ảnh, vài dòng chữ, tất cả đều rõ ràng, thời gian này cô gái ở bên anh, hoàn toàn không phải Cung Thiên Long, mà là Lăng Tuyết!
Cô gái tóc đỏ trang điểm đậm lái taxi đuổi theo xe anh mấy con phố, cuối cùng thành công chặn lại chiếc Lincoln của anh, còn cầm tuýp sắt la lối bắt anh bò xuống xe!
Cô gái lưu manh ăn bữa tối dưới ánh nến lại vô cùng lo lắng chạy đi cứu chú chó cưng của mình, còn xem chú chó ấy là người nhà, cầm dao chặt thịt đòi chém ông chủ quán.
Cô gái xấu xa dưới ánh đèn sân khấu hào quang rực rỡ, vạn người chú mục, cùng tên đàn ông làm chuyện ám muội.
Cô gái như chú mèo hoang chọc anh giận, trêu anh vui, chủ động hôn anh, ôm anh, làm anh động lòng… Lăng Tuyết!!!
Giỏi cho một cô Lăng Tuyết, dám lừa anh khổ sở đến vậy!!!
Thân Đồ Dạ siết chặt chiếc điện thoại, gân xanh nổi lên, máu nóng sôi sục, trong mắt ánh lên lửa giận ngút trời…
– Chủ nhân, đến rồi!
Bên ngoài truyền đến tiếng nói cung kính của Lôi Quân.
Thân Đồ Dạ ngừng suy nghĩ, quay đầu nhìn ra bên ngoài, Tần Tuệ và Lãnh Thanh Mặc dẫn theo một đám người của họ Cung đứng dàn hàng ở hai bên đợi anh xuống xe!
Tấm thảm đỏ tươi từ cửa xe trải dài đến cửa biệt thự, trên thảm được rắc đầy cánh hoa hồng tươi đẹp, cây cối trong sân, trên cánh cửa được gắn đầy bong bóng hình trái tim màu đỏ, có tiếng dương cầm lãng mạn du dương quanh quẩn trong khuôn viên biệt thự.
Hết thảy đều như mộng như ảo, hoàn mỹ đến khó xoi mói.
Chỉ là trong mắt Thân Đồ Dạ đầy sự lạnh lẽo, anh nghĩ đến Cung Thiên Long tối qua trở về, hình như… rất khác, nhưng anh không dám khẳng định, anh cần chứng minh rõ ràng, hiện tại người anh sắp cưới làm vợ rốt cuộc là cô nào!!!
– Ngài Thân Đồ, cô Cung đã chuẩn bị xong!- Tần Tuệ cung kính nói.
Lôi Quân đứng hầu ở cửa, đợi chỉ thị của Thân Đồ Dạ, trong lòng vô cùng bất an, chủ nhân làm sao vậy? Chẳng lẽ lại đổi ý? Đã đến trước cửa nhà rồi, sao chẳng có chút phản ứng gì thế này?
Tần Tuệ mặt biến sắc, thấp thỏm liếc nhìn Lãnh Thanh Mặc.
Lãnh Thanh Mặc lại vô cùng trấn tĩnh, dáng vẻ tao nhã, đuôi mắt biết cười, lẳng lặng chờ đợi Thân Đồ Dạ xuống xe.
Tần Tuệ thấy Lãnh Thanh Mặc bình tĩnh như vậy, trong lòng tự an ủi mình, không nên nghĩ bậy, anh Lãnh đã thấy không có vấn đề, vậy nhất định sẽ không có vấn đề.
Trên lầu, Cung Thiên Long đã chuẩn bị xong xuôi, uy nghi ngồi đó chờ Thân Đồ Dạ đến.
Cô đã thấy xe của Thân Đồ Dạ chạy vào qua cửa sổ, chỉ là mấy phút trôi qua rồi, chờ rồi lại đợi, người vẫn chưa bước xuống, bên dưới không có chút động tĩnh gì.
Cung Thiên Long hơi bất an, hay là Thân Đồ Dạ đã phát hiện ra gì đó?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi Thân Đồ Dạ trả lời, không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, vì sao đến cửa rồi vẫn chưa chịu xuống xe?
Tần Tuệ thiếu nhẫn nại, lại nhìn sang Lãnh Thanh Mặc, dùng khẩu hình hỏi có cần qua đó xin chỉ thị không?
Có phải chỗ nào đó họ làm chưa tốt? Hay là, Thân Đồ Dạ đang chờ đợi họ đến mở cửa cho anh?
Lãnh Thanh Mặc vẫn không có chỉ thị gì, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Tần Tuệ nôn nóng, lên tiếng gọi:
– Ngài Thân Đồ…
Cùng lúc đó, Lôi Quân nhận được lệnh, bước đến mở cửa xe:
– Chủ nhân!
– Ngài Thân Đồ!- Cả đám người đồng loạt lên tiếng chào hỏi.
Tần Tuệ cung kính bước đến nghênh đón, cúi đầu nói:
– Ngài Thân Đồ, cô Cung đã xong, đang ở trên lầu đợi ngài.
Thân Đồ Dạ không nói gì, chỉ nhìn Lãnh Thanh Mặc.
Lãnh Thanh Mặc cúi chào anh, mỉm cười khiêm tốn nhìn anh, làm ra tư thế mời.
Thân Đồ Dạ nhìn anh một cái đầy thâm ý, không nói gì, chỉ đi vào biệt thự. Bên trong trang hoàng rất đẹp và lãng mạn, bong bóng đỏ hình trái tim thắt nơ bướm màu phấn hồng pha lẫn màu trắng, cánh hoa hồng được rắc đầy trên mỗi bậc thang, có bốn cô hầu gái mặc lễ phục đứng trước cửa phòng chính trên lầu!
Thân Đồ Dạ nhìn lên cầu thang xoắn, anh biết, giờ phút này, Cung Thiên Long đang ở trong phòng đợi anh.
– Ngài Thân Đồ, mời!- Tần Tuệ nãy giờ vẫn khom lưng, cung kính mời mọc Thân Đồ Dạ.
Thân Đồ Dạ nhấc chân bước lên lầu.
Tần Tuệ, Lãnh Thanh Mặc, Lôi Quân theo sát phía sau.
Cầu thang xoắc ốc này có khoảng hơn chín mươi bậc, Thân Đồ Dạ không phải lần đầu tiên đi trên đó, trước đây chẳng có cảm giác gì, nhưng hiện tại, mỗi bước của anh đều gợi nhớ đến những ký ức khi ở bên Lăng Tuyết!
Anh nhớ cô chạy xuống cầu thang này vội vã nấu cơm cho anh.
Nhớ bộ dạng đáng yêu xách làn váy dài thận trọng xuống lầu của cô.
Nhớ nụ cười tí tởn khi khoát cánh tay anh.
Nhớ cô hất khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi anh: “Thân Đồ Dạ, anh sẽ cưới em sao?”
Hiện tại “Cung Thiên Long” ở trong phòng đợi anh, vẫn là cô gái luôn cười với anh, làm càn với anh, hát cho anh nghe, nấu cơm cho anh ăn, lí lắc trước mặt anh, tùy tiện làm bậy đó không?
Cuối cùng cũng đến nơi, Thân Đồ Dạ dừng bước, trong lòng bất giác hơi khẩn trương.
– Cô Cung, ngài Thân Đồ đến rồi!- Tần Tuệ cung kính thông báo.
Nữ hầu gái chậm rãi mở cửa phòng ra…
Dưới chùm đèn treo rực rỡ muôn màu, Cung Thiên Long mặc chiếc áo cưới trắng tinh khôi, tóc búi cao, đeo những món trang sức xa xỉ, trong tay cầm bó hoa hồng nhung kiều diễm, mỉm cười dịu dàng nhìn Thân Đồ Dạ!
Thân Đồ Dạ cũng nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu cô.
Dung nhan giống hệt, tìm không ra sơ hở khác thường gì, cũng không có chỗ nào không thích hợp, chỉ là… cô chính là cô gái ấy sao?
Người anh muốn, chính là cô gái đó!
– Em luôn đợi anh!- Giọng nói Cung Thiên Long rất êm tai, nụ cười vẫn quyến rũ như vậy- Anh nói sẽ cưới em, em tin anh nhất định sẽ đến!
Những lời này, là Thân Đồ Dạ từng nói với Cung Thiên Long, cho nên, đây chính là cô?
– Dạ…- Cung Thiên Long vươn tay về phía Thân Đồ Dạ, ưu nhã và duy mỹ.
Thân Đồ Dạ nhìn vào mắt cô, chậm rãi đi đến:
– Em gọi anh là gì?
– Dạ!- Cung Thiên Long nhìn anh đầy tình cảm- Có thể không?
Thân Đồ Dạ híp mắt, khóe môi hiện lên đường cong nhợt nhạt, có hơi lạnh!!!
– Anh không thích à?- Cung Thiên Long nghĩ mình đã xúc phạm đến anh- Vậy em…
– Không sao- Thân Đồ Dạ ngắt lời cô- Đi thôi!
– Vâng!- Cung Thiên Long thân mật khoát tay anh, cùng anh đi ra khỏi phòng.
Tần Tuệ kiềm nén cơn kích động, vui mừng theo sau, hai nữ hầu gái mặc lễ phục đi theo sau đó cầm đuôi váy cưới.
Thời điểm đi ngang qua người Lãnh Thanh Mặc, Cung Thiên Long không khỏi nhìn anh một cái, anh hơi cúi đầu, có vẻ rất cung kính khiêm tốn, làn mi dài của cô hơi run rẩy, có chút bi thương hiện ra, nhưng nhanh chóng che giấu đi.
Thân Đồ Dạ nhìn không chớp mắt, sải bước đi trước, không hề do dự.
Cung Thiên Long theo sau anh, từng bước đi ra khỏi nhà họ Cung, trên mặt luôn để lộ nụ cười hạnh phúc của một cô dâu nên có.
Khi đi tới cửa, Lôi Quân chỉ tay vào một chiếc Bugatti hoàn toàn mới, cười nói:
– Cô Cung, mời!
– Hửm?- Cung Thiên Long ngẩn người- Ngồi xe này à?
– Chẳng phải em đã nói, muốn đích thân lái Bugatti làm xe hoa sao?- Thân Đồ Dạ nhướng mày cười- Đây là anh đặt riêng cho em, thích không?
Còn tiếp…