– Dính dáng?
Thân Đồ Dạ thì thầm hai từ này, nhớ đến ánh mắt tràn đầy căm phẫn của cô gái nọ, không khỏi khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Chưa từng có người nào dám khiêu khích hắn như vậy, con nhỏ đó ngang ngược như thế, nhất định là có nguyên nhân, hắn còn chưa xác định được, sao có thể để cô bị người khác ức hiếp?
Nghĩ đến đây, Thân Đồ Dạ lên tiếng:
– Đi xem!
– Dạ!
Lôi Quân lập tức quay đầu xe, giẫm mạnh chân gia, xe như tên rời dây cung, bắn véo đi.
***
Đám dân chơi đó xem thường năng lực của Lăng Tuyết, anh chàng tóc hồng muốn ra tay giật chi phiếu, thì bị Lăng Tuyết túm cổ tay, cô vặn mạnh, anh ta liền tru lên như heo bị chọc tiết.
Những người bị kinh ngạc một chút, sau đó chửi thề rồi cùng nhau xông đến.
Lăng Tuyết bình thường có theo Lăng Ngạo luyện tập, một chọi ba bốn tên đàn ông không có vấn đề gì, bọn chúng trông còn khá trẻ, chỉ được cái đẹp mã, hai ba chiêu đã bị Lăng Tuyết thu phục, nhưng chúng người đông thế mạnh, Lăng Tuyết rất nhanh không ứng phó xuể, bị đánh trúng mấy cái, tóc giả cũng bị kéo xuống.
Ban đầu đám người này bị ăn đòn, hiện tại vất vả lắm mới chiếm được thế thượng phong, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, cả đám người vây quanh tấn công Lăng Tuyết, Lăng Tuyết không đỡ nổi, vài người ném Lăng Tuyết lên đầu xe bắt đầu xé quần áo của cô, còn hét lên:
– Lột sạch đồ nó cho tao, xem hàng họ nó thế nào.
Lăng Tuyết liều mạng vùng vẫy, nhưng sức một người có hạn, hoàn toàn không đánh lại nhiều người như vậy.
Có người kéo áo khoác của Lăng Tuyết ra, luồn tay vào áo ngực của cô…
Ngay thời khắc mấu chốt, có tiếng xe xé gió chạy đến, xe vừa phanh lại, một bóng đen từ trên xe nhảy xuống, tựa như giải phóng mặt bằng, chỉ vài giây ngắn ngủi đã đánh ngã hết đám người này.
Lăng Tuyết hoảng hồn chưa định nhìn thấy người nọ, ngạc nhiên một chút, buột miệng nói:
– Là anh?
– Cô biết tôi?- Cố Huy có hơi bất ngờ.
– Mẹ nó, nhiều chuyện hả, lên!
Đám kia lại xông đến, Lôi Quân tung một nắm đấm, trúng vào mặt thằng dẫn đầu té xuống, giật giật vài cái liền không động đậy nữa.
Tất cả mấy đứa đằng sau đều giật mình, không ai dám nhúc nhích.
– Còn đứa nào nữa?
Lôi Quân nguy hiểm híp mắt, tính tình anh ta vốn nóng nảy, ra tay cũng không có chừng mực, tên đó còn có thể đứng lên nữa không cũng là vấn đề.
– Còn không mau biến đi?- Cố Huy hung tợn la lên- Muốn chết hả?
Đám người nhìn nhau, nhưng thấy khí thế hai người nọ không đơn giản, cần gì phải tìm đường chết.
– Sợ cái gì, chúng ta cùng xông lên- Anh chàng tóc hồng không phục, cầm ống sắt từ trong xe ra đi về hướng này.
Lôi Quân nhướng mày, cũng không ra tay, đợi đến lúc ống sắt của tên nọ đánh tới, khi khoảng cách đến đỉnh đầu anh còn khoảng 10cm, anh nhấc chân lên đá, sau một tiếng phịch khô khốc, cả tên nọ cùng gậy sắt đều văng đi.
Đám choai choai trợn tròn mắt, kinh ngạc mấy giây, toàn bộ hoảng hốt chạy trối chết.
Lăng Tuyết cũng nhìn đến ngây người, cô nhớ lại lần đầu tiên lái xe chặn họ, cô cầm tuýp sắt xông đến, họ không nghênh chiến, chỉ lái xe tông vào taxi của Lăng Ngạo, cô còn mắng họ nhát gan.
Hiện tại nghĩ lại, hóa ra không phải họ sợ cô, mà là chẳng thèm ra tay, cô và Lăng Ngạo dù có chết mấy lần, chắc cũng không đụng được đến đầu ngón tay của Thân Đồ Dạ kia đã bị giải quyết gọn gàng rồi…
– Không sao chứ?- Cố Huy nhặt áo khoác lên choàng lại cho cô- Có bị thương không?
– Tôi không sao- Lăng Tuyết hoàn hồn, mới phát hiện mấy tên kia toàn bộ chạy hết, lái xe thể thao đi còn nhanh hơn những lần đua xe trước.
– Chủ nhân!
Lôi Quân mở cửa xe, một đôi chân thon dài thẳng tắp thò xuống…
Lăng Tuyết quay đầu lại, đúng lúc chạm trán ánh mắt sâu thẳm kia của Thân Đồ Dạ, cho dù trong màn đêm vẫn phát sáng và mang theo sự ngang ngược bẩm sinh.
Trái tim cô run lên, hai tay bất giác siết thành nắm đấm, cảm xúc thù hận mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Thân Đồ Dạ hơi nheo mắt, ánh mắt này, hình như có hơi quen?
Lăng Tuyết ý thức được bản thân mất khống chế, lập tức quay đi.
– Cô biết chủ nhân của chúng tôi à?- Tâm tư Cố Huy tinh tế.
Lăng Tuyết không nói gì, xoay người lên xe.
– Không phải cô muốn tìm chủ nhân của chúng tôi sao?- Lôi Quân vội vàng nói- Lần trước truy đuổi vất vả như vậy cũng để lỡ mất cơ hội. Hiện tại anh ấy ở ngay trước mặt cô, cô cứ vậy bỏ đi à?
Thân Đồ Dạ không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng Lăng Tuyết, thật sự có chút cảm giác quen thuộc, rốt cuộc đã gặp vào lúc nào, ở đâu? Tại sao hắn không có ấn tượng gì?
Lăng Tuyết đứng đưa lưng về phía hắn, trong lòng như đang dậy sóng…
Nắm tay siết chặt lại buông lỏng, lỏng lại chặt, đấu tranh trong rối rắm.
Cô đương nhiên không muốn cứ vậy mà đi, cô muốn nhặt thanh sắt trên đất quất cho hắn mấy cái, quất cho hắn té ngã không dậy nổi mới hả dạ…
Nhưng cô biết đây chỉ có thể là ảo tưởng, hai thân tín bên cạnh hắn đều là cao thủ xuất quỷ nhập thần, e rằng tay cô còn chưa vung lên đã bị Lôi Quân đá bay mất rồi.
Huống hồ, hôm nay cô đã dùng thân phận Cung Thiên Long gặp hắn một lần, tuy rằng hiện giờ trang điểm rất khác, lại không trăng không sao, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng ở lâu đương nhiên sẽ lộ ra sơ hở…
Vẫn nên đi sớm tốt hơn, phụ nữ báo thù mười năm chưa muộn!
Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết mở cửa chuẩn bị lên xe.
– Đợi đã.
Thân Đồ Dạ đột nhiên lên tiếng, giọng hắn tràn ngập từ tính, âm trầm gợi cảm.
Lăng Tuyết dừng bước, tâm trạng rất căng thẳng, dù chỉ mới nghe giọng hắn, cô đã cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài…
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thân Đồ Dạ từ từ đi về phía Lăng Tuyết, hai tay Lăng Tuyết siết chặt, tế bào toàn thân nở hết cỡ, vô cùng căng thẳng.
Khoảng cách chỉ mấy bước, với Lăng Tuyết mà nói lại xa xôi tựa chân trời góc biển, hắn càng tới gần, tim cô đập càng nhanh.
Rốt cuộc cũng đến, hắn đứng ở đằng sau, bóng dáng cao lớn được đèn đường khúc xạ xuống đất, bao trùm lấy toàn bộ bóng của Lăng Tuyết, tựa như đêm đó hắn tấn công dữ dội, cắn nuốt cô không hề phòng bị, chiếm cứ thế giới của riêng cô…
Cảnh tượng ấy hiện lên trong đầu, rõ ràng như thế!
Nắm tay Lăng Tuyết phát run, sát khí hiện hết lên đáy mắt…
Tên khốn này còn dám chạm vào cô, cô nhất định liều mạng với hắn!
Tay Thân Đồ Dạ duỗi về phía cô, mắt thấy sắp chạm đến cánh tay cô, toàn thân cô đều nổi da gà, máu nóng xộc lên đỉnh đầu, xoay người, vung tay…
– Đồ của cô!- Thân Đồ Dạ đưa cho cô một vật.
Nắm tay Lăng Tuyết khựng lại giữa không trung, kinh ngạc nhìn anh, đây là… chi phiếu?
Thân Đồ Dạ nhướng mày, nhìn chằm chằm nắm tay cô, như cười như không hỏi:
– Cô… muốn đánh tôi?
– Ơ…- Lôi Quân và Cố Huy hai mặt nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí vô cùng quái lạ.
Lăng Tuyết mau chóng giật lấy chi phiếu, từng bước lùi về sau, trừng mắt đề phòng hắn:
– Đây là của tôi.
Tư thế này, thật giống như Thân Đồ Dạ muốn cướp của cô vậy.
– Tôi thấy cô hiểu lầm rồi…- Cố Huy giải thích- Chi phiếu của cô đánh rơi, chủ nhân chỉ…
– Không cần anh giả làm người tốt!
Lăng Tuyết hung hăng liếc Thân Đồ Dạ, mau chóng lên xe, khởi động xe chạy đi.
– Cô gái này kỳ lạ thật- Lôi Quân cảm thấy rất đáng ngờ- Cô ấy làm như có thù với chủ nhân vậy.
– Đâu chỉ là thù…- Cố Huy nhìn Thân Đồ Dạ phức tạp- Chủ nhân, anh thật sự không biết cô ấy?
– Nhảm nhí!
Thân Đồ Dạ dời mắt đến xe Golf Gti của Lăng Tuyết, xoay người chuẩn bị lên xe, lại đột nhiên phát hiện dưới đất có thứ gì đó lấp lánh, hắn nhặt lên, là một sợi dây chuyền có mặt thánh giá màu đen.
Quay đầu lại, xe Lăng Tuyết đã biến mất dạng, hắn nắm dây chuyền trong lòng bàn tay, lên xe, trong đầu lại hiện lên ánh mắt trong veo tràn ngập thù hằn kia, không khỏi lục lọi trí nhớ, rốt cuộc hắn đã gặp cô lúc nào?
Lúc nào…
***
Lăng Tuyết nắm chặt vô lăng, nghĩ đến lại lần nữa buông tha cho tên khốn đó, lòng cô như bị thiêu đốt, mối huyết hải thâm thù này rốt cuộc đến khi nào mới có thể báo được? Ngẫm lại đúng là không cam lòng.
– Reng reng…- Điện thoại bỗng nhiên reo lên, là Hàn Bắc gọi đến, Lăng Tuyết bắt máy- Hàn Bắc…
– Lăng Tuyết, không xong rồi, Lăng Ngạo bị người ta bắt đi.
– Cái gì?- Lăng Tuyết kinh hãi trợn mắt.
– Có một đám mặc đồ đen xông vào bệnh viện bắt Lăng Ngạo đi, anh liều mạng ngăn cản, đáng tiếc không đánh lại họ, làm sao đây, hay là báo cảnh sát?
– Là người nào? Sao họ lại bắt Lăng Ngạo?
– Sao anh biết được? Anh còn định hỏi em đó, hai người đã đắc tội với ai? Là tai nạn giao thông mà lại cướp người? Những người đó trước khi đi còn nói, nếu muốn Lăng Ngạo sống, kêu người của nhà họ Cung đến tìm họ, ý họ là gì, ai là người nhà họ Cung?
Nghe đến đây, Lăng Tuyết ngẩn ra, chẳng lẽ là nhóm người đuổi giết Cung Thiên Long?
Họ rốt cuộc muốn làm gì?
– Lăng Tuyết, rốt cuộc là sao? Em nói đi, có cần báo cảnh sát không?
– Tạm thời đừng báo!- Lăng Tuyết nghĩ tới một người- Em gọi cuộc điện thoại đã, sau đó đến bệnh viện tìm anh.
Nói xong, Lăng Tuyết liền cúp máy, gọi điện cho Lãnh Thanh Mặc, cô học hành không nhiều, nhưng thứ gì đã nhìn qua sẽ không quên được, cái gì xem một lần cũng sẽ nhớ.
Lãnh Thanh Mặc viết số điện thoại vào lòng bàn tay cô một lần, cô liền nhớ.
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Lăng Tuyết suy nghĩ, anh ấy không nói được, lát nữa làm thế nào nhận máy?
Đang nghĩ ngợi, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ:
– Xin chào, cô Lăng!
– Tần quản gia!- Lăng Tuyết ngạc nhiên.
– Là tôi- Tần Tuệ cung kính nói- Anh Lãnh đang ở bên cạnh nghe, tôi sẽ chuyển lời, cô muốn nói gì cứ nói.
– Lăng Ngạo bạn tôi bị người ta bắt đi rồi- Lăng Tuyết lo lắng nói- Những người đó nói muốn cứu anh ấy, kêu người họ Cung đi tìm.
– Người ở bệnh viện đã thông báo với chúng tôi rồi, chúng tôi đang trên đường chạy đến bệnh viện- Tần Tuệ nói- Cô đừng quá lo lắng, chuyện này, anh Lãnh sẽ xử lý.
– Chuyện này do các người gây ra, các người đương nhiên phải xử lý- Lăng Tuyết nóng nảy- Tôi tuyệt đối không thể để Lăng Ngạo xảy ra chuyện được.
Lăng Tuyết và Lăng Ngạo nương tựa nhau mà sống, trên đời này họ là người thân duy nhất, chỗ dựa duy nhất của nhau, hiện giờ Lăng Ngạo xảy ra chuyện, Lăng Tuyết làm sao có thể yên tâm được.
– Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để bạn cô gặp chuyện đâu- Tần Tuệ an ủi- Hiện giờ cô đang ở đâu? Tôi cho người đi đón cô?
– Không cần đón, tôi đang lái xe, bây giờ chuẩn bị đến bệnh viện đây.
– Vậy chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.
– Được.