Nhắm mắt một chút thức dậy, trời đã sáng choang.
Lăng Tuyết cả đêm ngủ không ngon nên vẫn còn ngái ngủ, nếu không phải tiếng gõ cửa bên ngoài rất ồn, lúc này cô chắc chắn vẫn còn chưa thức.
Tần Tuệ đứng bên ngoài gõ cửa gọi Lăng Tuyết:
– Cô Cung, cô thức chưa? Nếu thức rồi, tôi cho người vào trang điểm giúp cô.
Lăng Tuyết ban đầu còn chưa tỉnh hẳn, nghĩ kỹ lại mới hiểu đây là đang gọi mình, chắc là chị ta vì để giảm thiểu những rắc rối không cần thiết nên mới cố ý gọi như vậy.
Lâu dần, đối với chuyện giả mạo này quả nhiên vẫn thấy không quen.
– Thức rồi, chị vào đi- Lăng Tuyết dụi mắt, nhủ thầm sau này phải đi ngủ sớm thôi, ngủ muộn sẽ hỏng cả một ngày nha! Giống bây giờ này, tuy rằng thức rồi, nhưng đầu óc vẫn còn váng vất nặng nề.
Tần Tuệ nghe vậy liền dẫn theo hai người hầu đi vào.
Hai người hầu này là họ Cung mang theo, trước kia khi Cung Thiên Long đi công tác, sinh hoạt hằng ngày đều do hai cô này phụ trách, Tần Tuệ thì ở nhà phụ trách mọi công việc trong gia đình. Lần này, sở dĩ Tần Tuệ phải đến, thứ nhất là người quen với Lăng Tuyết nhiều hơn cả, thứ hai cũng có thể thấy được địa vị của chị ta ở nhà họ Cung đúng là không thấp.
Còn có một điểm mấu chốt chính là, năm đó khi bà Cung lớn giúp đỡ Dukabad, chị ta cũng có mặt. Như thế, lúc gặp mặt Dukabad, cũng không tính là cảnh còn người mất được.
Hai nữ hầu kéo theo một vali lớn, bên trong các đồ trang điểm, trang sức, trang phục thay đổi được sắp xếp rất thứ tự.
Tần Tuệ vào trong cùng hai nữ hầu cúi chào Lăng Tuyết, sau đó đi vào phòng tắm bật nước vào bồn, tiếp đó mở nước súc miệng, nặn kem đánh răng… Khi làm những việc này, chị làm rất gọn gàng, tự nhiên.
Là người đứng xem, Lăng Tuyết không khỏi than thở, tuy rằng trước kia Tần Tuệ luôn làm khó dễ cô, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm quan chị mang đến cho người khác lúc này, đây là một người phụ nữ cống hiến cả đời cho nhà họ Cung!
– Tần quản gia, mỗi ngày chị đều làm việc này, không cảm thấy phiền sao?- Lăng Tuyết nằm trên giường lặng lẽ quan sát, đợi đi tắm rồi trang điểm.
– Chăm sóc cô Cung là chức trách của tôi, mỗi ngày thức dậy, năng lượng của tôi luôn được nạp đầy, mọi việc lớn việc nhỏ trong nhà đều hiện lên trong đầu một lượt. Lúc bắt đầu cũng có hơi mệt thậm chí là chán ghét, nhưng lâu dần, cũng thành thói quen, nếu ngày nào đó kêu tôi đừng làm, ngược lại thấy không thích ứng được- Tần Tuệ dừng tay, mỉm cười hồi tưởng- Khi bà chủ lớn còn sống, tôi nhớ bà ấy cũng hỏi tôi hệt như cô hỏi, còn nói sẽ tìm cho tôi một nhà chồng tốt. Nhưng mà, người như tôi làm gì có ai thích chứ? Tôi liền nói với bà chủ cả đời này tôi sẽ sống ở nhà họ Cung, chăm sóc bà chủ, chăm sóc cô chủ, rồi chăm sóc luôn con cái của cô chủ, một thế hệ rồi lại một thế hệ, đợi ngày nào đó tôi già đi, thật sự không làm nổi nữa, tôi sẽ về quê sống, trồng rau nuôi gà. Chỉ là không ngờ, lúc này mới qua bao nhiêu năm đâu, bà chủ lớn nói đi là đi, mà họ Cung hiện tại lại rơi vào tình thế này…
Chị cười, nước mắt sắp chảy ra.
– Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, chị làm rất tốt rồi, bà chủ nếu còn sống, cũng sẽ liệt kê ra rất nhiều cái tốt của chị…- Lăng Tuyết vội vàng chuyển đề tài- Dukabad thức chưa, hình như tối qua anh ta về rồi.
– Đúng là đã về, nhưng chắc chưa thức đâu. Lúc nãy anh Lãnh đã bàn xong với người của họ rồi, đến mười giờ thì chúng ta sẽ gặp mặt đàm phán- Tần Tuệ đáp, lại dùng tay thử nhiệt độ nước trong bồn tắm, nói- Được rồi cô Cung, nước đầy rồi, tôi giúp cô tắm rửa nhé.
Lăng Tuyết mau chóng lắc đầu từ chối, giả mạo Cung Thiên Long lâu rồi, thứ duy nhất không học được chính là kêu người ta hầu hạ mình tắm rửa.
***
Lãnh Thanh Mặc sáu giờ đã thức dậy, tuy rằng tối qua bị dằn vặt hơi nhiều, nhưng cứ đến sáu giờ là sẽ tự động thức dậy, rửa mặt, uống nước, chạy bộ, thay đồ chỉnh tề, hiện tại mới ngồi xuống dùng bữa sáng.
Mỗi ngày anh đều có thói quen đoc báo, cho dù hiện tại đang ở nước ngoài, với mớ báo chí tiếng nước ngoài, cũng có thể vừa ăn vừa đọc. Về phần điện thoại mang theo bên người, ngoại trừ lúc cần thiết dùng để liên lạc ra, cũng rất hiếm khi chú ý vào nó. So với ngồi một góc lướt web mà nói, anh vẫn thích cảm giác lật giấy hơn.
Đợi Lăng Tuyết rửa mặt sửa soạn xong đi ra, Lãnh Thanh Mặc đúng lúc ăn xong, thấy Lăng Tuyết đến, anh gấp báo lại, lúc này mới dùng khẩu hình nói:
– Ngại quá, tôi đã ăn trước rồi. Không khí ở đây không tồi, tôi chạy bộ vài vòng, quả thực rất thích hợp tập thể dục buổi sáng. Người trẻ tuổi phải thức dậy sớm, hít thở chút không khí mới mẻ, nhất là mấy cô gái trẻ như em, dùng mỹ phẩm dưỡng da gì cũng không có khí sắc tự nhiên tỏa ra khi cơ thể khỏe mạnh được.
Lăng Tuyết rất ngượng, trong ký ức ngoại trừ lúc trước đi học, thời gian còn lại hình như cô luôn có thói quen ngủ muộn dậy muộn, giống hôm nay, nếu không phải có việc cần bàn, cô có thể ngủ một mạch đến tận giữa trưa.
– Ha ha, anh nói đúng, phải sửa rồi. Lúc thức dậy tôi vẫn nghĩ đến vấn đề này đó, lúc trước trên mặt tôi có nổi mấy cục mụn…- Lăng Tuyết ngồi xuống bên cạnh anh, đang rót thêm cà phê vào ly rồi uống một hơi hết sạch, sau đó hít sâu một hơi, cảm nhận được rồi mới tán thưởng nói- Không khí nơi này quả là rất trong lành, tầm nhìn lại khoáng đãng rộng rãi, Dukabad thật biết hưởng thụ.
Nói đến hai chữ “hưởng thụ”, cô lại vô thức nhớ tới âm thanh tối qua, lúc ấy chắc hẳn có đến ba cô gái… Chậc chậc chậc, người này không phải hưởng thụ cuộc sống, mà là sinh hoạt bệnh hoạn!
Lãnh Thanh Mặc im lặng đẩy ly cà phê của cô sang một bên, lại rót cho cô ly sữa. Động tác nhỏ này được Lăng Tuyết tinh ý nhận ra, cô có chút cảm động, nhủ thầm nếu Thân Đồ Dạ cũng có thể giống anh thì tốt biết bao.
– Tối qua ngủ có ngon không?- Lãnh Thanh Mặc hỏi, sau khi hỏi lại cười ngượng ngùng, anh cũng nhớ đến âm thanh mờ ám tối qua.
– Ngon, ngon lắm…
Lăng Tuyết đáp, ăn ý cười ngượng ngùng.
Lãnh Thanh Mặc thuận miệng hỏi tiếp:
– Hình như tối qua em nói điện thoại đến khuya đúng không?
Lăng Tuyết ngẩn người, vẻ xấu hổ càng hiện rõ trên mặt. Cô còn tưởng rằng Lãnh Thanh Mặc “bị lấy đi một năng lực sẽ được ban cho một loại năng lực khác” đã nghe hết nội dung cuộc gọi của cô, nào biết sở dĩ Lãnh Thanh Mặc hỏi như vậy thực ra chỉ để hóa giải tình hình ngượng ngùng hiện tại, hoàn toàn không hề nghe thấy gì hết!
Ấp úng, Lăng Tuyết cũng không biết nên trả lời thế nào.
– Sao vậy, là bạn trai à?- Lãnh Thanh Mặc rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Lăng Tuyết hồi lâu không đáp liền đoán được tám chín phần, vì thế lại giải vây giúp cô- Yêu đương tốt mà, có gì ngại ngùng chứ. Nhưng mà sau này cố gắng đi ngủ sớm đi, ngủ muộn không tốt lắm đâu.
– Ừm biết rồi…
Lúc này, quản gia của Dukabad dẫn người đẩy xe thức ăn đến.
Ông chỉ huy người hầu dọn thêm một phần bữa sáng lên bàn, lại vì bàn hơi chật, ông lại kêu người xếp thêm ba cái bàn nữa, như vậy mới bày đủ.
Bữa sáng dọn lên bàn có bánh mỳ, bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, cháo, cơm chiên, sandwich kẹp thịt xông khói… kiểu Trung kiểu Tây đủ cả, đa dạng phong phú khiến Lăng Tuyết không nói nên lời!
Quản gia của Dukabad cúi chào Lăng Tuyết nói:
– Ngài Dukabad hôm qua đã dặn chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, vì ngài ấy không biết khẩu vị của cô Cung, cho nên chuẩn bị nhiều một chút, nhất là các món điểm tâm kiểu Trung này là do tối qua ngài ấy đến phố người Hoa mời đầu bếp về làm, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của cô. Ngài Dukabad còn nói, nếu cô không hài lòng, có thể báo với tôi, tôi sẽ báo đầu bếp làm ra món cô thích trong vòng mười lăm phút.
– Được rồi, nhiều lắm rồi, thay tôi cám ơn ngài Dukabad- Lăng Tuyết đau đầu, ăn như vậy chẳng phải mình biến thành Từ Hi lão phật gia rồi sao? Dukabad này chưa thấy mặt, mà lại nhiệt tình với mình như vậy, trong lòng rốt cuộc có chủ ý gì!
Cô tùy tiện chọn mấy món đặt trước mặt mình, hỏi:
– Ngài Dukabad thức dậy chưa, tôi nghe quản gia của mình nói ngài ấy đã hẹn mười giờ gặp chúng tôi, lần này sẽ không thay đổi nữa chứ?
Quản gia gật đầu, dùng tiếng Trung không lưu loát đáp:
– Trong lịch trình hôm nay của ngài ấy quả thật có lịch hẹn gặp cô, cô yên tâm, đến giờ tôi sẽ đến mời cô qua.
Nói xong, ông để lại mấy nữ hầu, còn mình thì lui xuống.
– Xem ra Dukabad quả thật rất nhiệt tình với người thừa kế họ Cung rồi- Lãnh Thanh Mặc chỉ vào mấy cái bánh bao trước mặt mình, cười nói- Vậy cũng tốt, ít nhất chứng minh anh ta không phải người vong ơn phụ nghĩa. Hôm nay chúng ta ở đây, dựa vào cũng chỉ có chút tình nghĩa này, hy vọng lát nữa gặp được rồi cũng sẽ thoải mái vui vẻ như vậy.
– Anh Lãnh, anh cũng là người họ Cung mà, hôm nay tới đây cũng đại diện họ Cung, Dukabad làm vậy…- Trong lòng Tần Tuệ khó chịu, chỉ vào bữa sáng cực kỳ phong phú của Lăng Tuyết cùng mấy cái bánh bao nhỏ xíu ít đến đáng thương trước mặt Lãnh Thanh Mặc, không nhịn được nói- Anh ta bên trọng bên khinh thế này cũng rõ ràng quá rồi.
– Có lẽ đây chính là sở thích bốc đồng trong cách đối nhân xử thế của riêng anh ta, không quan tâm đến cảm nhận của bất cứ ai- Lăng Tuyết tùy tiện gạt cơm chiên trứng trong đĩa, mơ hồ nói- Anh ta thích, sẽ không tiếc chi phí chiều theo; nếu ghét, sẽ trả đũa bất cứ giá nào; không thích cũng không ghét, anh ta không bận tâm làm gì, cứ mặc kệ là xong.
– Thiên Long nói đúng điểm quan trọng rồi- Lãnh Thanh Mặc đồng ý gật đầu, nhận lấy khăn ăn người hầu đưa cho, lau miệng, nói với Tần Tuệ- Đây chỉ là chuyện nhỏ, cho dù anh ta không cho chúng ta ăn, chẳng lẽ chúng ta đói chết được à? Khống chế cho tốt tâm trạng của mình, cứ giữ lòng bình thản đi!
Đạo lý hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Lãnh Thanh Mặc hiểu, anh cũng hy vọng Tần Tuệ có thể hiểu, dù sao đàm phán xong vụ làm ăn này họ Cung không phải lao đao nữa, còn có lắm việc cần đến Lãnh Thanh Mặc anh, Cung Thiên Long và Tần Tuệ đi làm. Nếu không hiểu đạo lý này, không thể đặt cái tôi của mình mang theo cái đuôi để làm người, vậy mặc dù vụ làm ăn lần này bàn xong, thì sự phát triển của nhà họ Cung cũng sẽ khá gian nan.
Sói đi ngàn dặm ăn thịt, nhưng khi vây cánh chưa lớn để quay về làm sói, nhất định phải học ăn phân trước đã!
Hết chương 150
*** Cách nghĩ của anh Lãnh thâm thúy cao siêu quá, mình chả hiểu gì hix mấy câu dịch cứ tối nghĩa sao á, thôi xem đỡ nha