Ca khúc thứ tư đã biểu diễn xong, âm nhạc mãnh liệt dần chuyển sang giai điệu lãng mạn, Hàn Vũ Thần ngồi trên cầu thang dẫn lên sân khấu, thâm tình cất giọng hát ca khúc “Nữ thần”.
– Lần đầu tiên gặp em, ánh mắt em như vì sao trong đêm tối, thắp sáng thế giới của anh, nụ cười em như ánh nắng mùa đông, rót vào sâu thẳm đáy lòng anh…
Đúng lúc đó, Lăng Tuyết đã vào dưới hậu đài, trợ lý sân khấu Tiểu Thanh khẽ nói:
– Chị Lăng, chờ anh Vũ Thần hát đến đoạn thứ hai, lúc câu “nữ thần” lên cao là chị nhấn nút màu đỏ này, thì chị sẽ từ từ được nâng lên, giống như vậy nè…
Trợ lý Tiểu Thanh làm mẫu cho Lăng Tuyết xem, có điều ấn mãi mà không thấy hiệu quả. Tiểu Thanh lại ấn thêm mấy lần cũng không được liền luống cuống:
– Sao có thể như vậy? Một tiếng trước thử vẫn được mà. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
– Nhanh đi thông báo với quản lý chỗ cô xem có giải quyết được chuyện này không?- Lăng Tuyết nhắc nhở- Mọi người không phải đều có bộ đàm sao? Nhanh lên!
– Vâng, vâng.
Trợ lý Tiểu Thanh nhanh chóng dùng bộ đàm báo cáo tình hình, quản lý nói sẽ lập tức dẫn người tới xử lý.
Tiểu Thanh mặt như đưa đám:
– Làm sao bây giờ? Sắp không kịp rồi.
– Đợi chút, để đề phòng sự cố, hẳn là mọi góc đều phải có người trực mới đúng.
– Có người trực nhưng hậu đài này rất hẹp, không chứa được nhiều người, những người khác đều ở chỗ khác chuẩn bị. Hơn nữa việc từ dưới sân khấu đi lên là đơn giản nhất, bình thường không bao giờ xảy ra sự cố như vậy- Trợ lý gấp muốn khóc- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu không kịp thì màn biểu diễn trên sân khấu sẽ không hoàn thành, chị An chắc sẽ cho em về vườn quá!
Lăng Tuyết nhìn đồng hồ, chỉ còn một phút, tự cô phải thử rồi, cái nút kia thật sự không hoạt động, phụ trách sân khấu vẫn chưa đến, chỉ nói chuyện qua bộ đàm với Tiểu Thanh, chỉ là giờ sắp không còn kịp nữa rồi.
Ca khúc thứ tư đã hết, trên sân khấu đã vang lên nhạc dạo bài “Nữ thần”, tiết mục song ca sắp bắt đầu. Lăng Tuyết lòng như lửa đốt, nếu không đúng lúc lên sân khấu, tiết mục này thật sự bị hỏng.
Lăng Tuyết đi ra khỏi hậu đài, nhìn xung quanh, hỏi Tiểu Thanh:
– Ở đây còn có lối ra nào khác không? Tôi lên sân khấu bằng lối đó.
– Lối khác?- Tiểu Thanh suy nghĩ, khó xử trả lời- Có nhưng mà ở trên cao, là dành cho vũ công dùng, anh Vũ Thần có trình bày một ca khúc mang phong cách cổ điển Trung Quốc, diễn viên múa phải nắm dải lụa trắng bay lên, chỉ có mấy dải lụa trắng thôi, không có dây cáp gì cả, rất nguy hiểm, không phải diễn viên chuyên nghiệp thì không thể…
– Ở đâu?- Lăng Tuyết ngắt lời Tiểu Thanh.
– Ở phía trên kia- Tiểu Thanh chỉ lên đỉnh sân khấu- Nhưng mà…
Cô còn chưa nói xong, Lăng Tuyết đã chạy lên trên, Tiểu Thanh vội vàng gọi lớn:
– Chị Lăng, không được đâu, nguy hiểm lắm, chị Lăng…
– Sẽ kịp mà.
Lăng Tuyết không buồn quay đầu lại, tung người bám vào khung thép, từ từ trèo lên cao, chỉ vài ba cái đã lên đến nơi.
Tiểu Thanh đứng há hốc mồm, vốn định chỉ Lăng Tuyết cầu thang để đi lên đó, không ngờ Lăng Tuyết đã trèo lên rồi, động tác rất mạnh mẽ.
Lăng Tuyết nhanh chóng leo đến nơi, lại không thấy mấy dải lụa trắng mà Tiểu Thanh nhắc đến đâu cả, sao lại thế này?
Trên sân khấu, Hàn Vũ Thần vừa hát đến đoạn cao trào:
– Nữ thần, nữ thần trong tâm tưởng anh…
Cuối những nốt cao đó, Hàn Vũ Thần thâm tình nhìn sân khấu, chờ đợi giàn giáo hình tròn chậm rãi nâng lên, mang theo nữ thần thật sự trong cảm nhận của anh.
Có điều chỗ đó vẫn không nhúc nhích, sân khấu không có nâng lên, Lăng Tuyết không xuất hiện…
Hàn Vũ Thần ngây ngẩn cả người, quên mất phải hát tiếp, trong lòng bất an, sao vậy? Lăng Tuyết đâu rồi? Vì sao cô không lên sân khấu? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?
Ban nhạc vẫn tiếp tục chơi, ở hậu trường, chị An, giám chế âm nhạc, tổng đạo diễn hiện trường, còn có nhân viên công tác đều lo lắng, lòng như lửa đốt, rối loạn cả lên!
Không kịp suy nghĩ, Lăng Tuyết tiện tay nắm lấy một sợi xích, thả người bay xuống, lớn tiếng hát vang:
– Em yêu anh, cho dù tận thế cũng muốn ở bên anh…
Đèn pha rọi vào người Lăng Tuyết, cô như nữ thần từ trên cao giáng xuống, thần bí cuồng ngạo.
– Áaaaaaaa…
Dưới khán đài, tất cả đều sôi trào, kích động, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Đèn sân khấu soi rọi bốn phía, khán giả ở đằng sau vốn không nhìn thấy dây xích, khán giả phía trước thì đang xem đến kinh tâm động phách, Lăng Tuyết cứ như vậy thả người bay xuống, khuấy động không khí toàn trường.
Ban nhạc Hàn Bắc rất ăn ý, khi nghe Lăng Tuyết hát ra chữ đầu tiên đã lập tức diễn tấu, âm nhạc trào dâng tiếp tục vang lên, Hàn Vũ Thần mở to hai mắt nhìn Lăng Tuyết, trái tim không tự chủ mà đập liên hồi.
Trong ban nhạc, tay ghita bass “Trác Phong” đeo mặt nạ cũng nhìn đến ngẩn ngơ, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Lăng Tuyết, mang theo biết bao rung động.
Dây xích quá ngắn, không đủ để Lăng Tuyết tiếp đất vững vàng, cô đành buông tay giữa không trung, cả người rơi xuống…
Hiện tại, cô chỉ hy vọng Hàn Vũ Thần có thể tâm linh tương thông với cô, tiếp được cô đúng lúc, nếu không thật sự là tiền mất tật mang, cứu vãn tình hình không được mà còn xấu mặt. Hơn nữa, cú ngã này, cho dù không tàn phế thì cũng bị thương nặng.
Nguy hiểm!
Ánh mắt “Trác Phong” lóe sáng, đứng phắt lên chuẩn bị xông ra cứu Lăng Tuyết.
Hàn Vũ Thần phóng một bước dài, chính xác bắt gọn Lăng Tuyết. Bởi vì lực rơi mạnh nên anh ôm Lăng Tuyết lộn mấy vòng mới dừng lại, cánh tay anh ôm chặt thắt lưng cô, tư thế ám muội, hai người bốn mắt nhìn nhau, chan chứa tình cảm…
Âm nhạc ngưng bặt, không khí tựa hồ đóng băng, khán giả bên dưới đều ngây người.
Vốn là những tiếng la hét kích động, giờ đây không có bất cứ âm thanh nào, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Giống như tất cả vạn vật đều ngưng đọng, tựa như bị phù phép khiến cho tất cả hình ảnh đều dừng lại tại giây phút này.
“Trác Phong” nhíu mày, đôi mắt đen âm u ấy ánh lên vẻ phức tạp.
Dưới đài, chị An kích động líu lưỡi:
– Ôi trời, ôi trời, Lăng Tuyết quá lợi hại! Cô ấy cứ như vậy nhảy xuống, hiệu quả này thật thần kỳ…
– Đúng đó, đúng đó, vừa rồi chị ấy leo vài cái đã lên đến đài cao, em thấy mà choáng váng luôn- Tiểu Thanh hưng phấn nói- Bản lĩnh và lòng can đảm của chị Lăng Tuyết đúng là hạng nhất!
– Tôi nhặt được báu vật rồi- Chị An hưng phấn- Lăng Tuyết đúng là làm tôi ngạc nhiên không ngừng, cô ấy còn nhiều khả năng mà tôi chưa biết nhỉ? Toàn là những kỹ năng đặc biệt, thật sự là không ai sánh được mà.
– Ơ…
Rốt cuộc khán giả dưới đài cũng bừng tỉnh, tất cả đều đứng lên lớn tiếng la hét, rất nhiều người hô to:
– Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thần…
Âm nhạc lại vang lên, Hàn Vũ Thần thâm tình nhìn Lăng Tuyết, một tay cầm micro, tay kia thì nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, màn biểu diễn xúc động…
– Lần đầu tiên gặp em, ánh mắt em như vì sao trong đêm tối, thắp sáng thế giới của anh, nụ cười em như ánh nắng mùa đông, rót vào sâu thẳm đáy lòng anh…
Lăng Tuyết nhẹ nhàng buông tay anh, chậm rãi lui về phía sau, làm động tác chia ly, đồng thời cất tiếng hát:
– Em chưa từng chiêm ngưỡng thế giới tươi đẹp, anh đừng cho rằng em vờ ngớ ngẩn. Ngắm hoa, tìm kiếm phồn hoa thịnh thế, em chỉ là một chấm nhỏ trên bầu trời đầy sao, thua cả ánh trăng sáng ngời kia…
– Chấm sao rực rỡ còn hơn cả ánh trăng, em đã bén rễ đâm chồi trong lòng anh, em là thiên sứ của anh, là nữ thần của anh, là cô gái duy nhất trên đời này khiến nhịp tim anh tăng tốc…
Hai người như gần như xa, phân ly rồi tái hợp, sau vài lần như thế, tiết tấu âm nhạc trở nên sôi động hơn, động tác vũ đạo của họ cũng trở nên mạnh mẽ hơn, Hàn Vũ Thần đứng sau lưng Lăng Tuyết, hai người lắc lư theo nhạc, mặt kề mặt, động tác mờ ám như ngọn lửa, nóng bỏng trêu người.
Bên dưới, khán giả liên tục hò hét, quả thực sắp điên lên.
Đôi mày kiếm của “Trác Phong” càng nhíu càng chặt, trong mắt tóe lửa, cây ghita trong tay bị siết chặt gần như gãy lìa.
Cuối cùng, “Nữ thần” cũng hát xong, vũ đạo cũng kết thúc ở động tác chậm.
Hàn Vũ Thần từ sau lưng ôm lấy Lăng Tuyết, Lăng Tuyết quay qua nhìn anh, trông như đang hôn môi nhau, bên dưới, người hâm mộ liên tục la hét, hô to:
– Ở bên nhau, ở bên nhau…
Hàn Vũ Thần như đã động tình, lại thực sự chồm đến định hôn Lăng Tuyết, khi đôi môi anh sắp chạm vào cánh môi cô, Lăng Tuyết bừng tỉnh, luống cuống tránh đi, trong lúc vô tình lại chạm phải một ánh mắt quen thuộc!
Thân Đồ Dạ!!!
Lăng Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, trong bóng tối nhấp nháy sáng lên, trong mắt lại mang theo lửa giận mãnh liệt, trái tim cô như thể nhảy ra ngoài, nhất định là nhầm rồi, sao cô có thể ở chỗ này nhìn thấy… ánh mắt của Thân Đồ Dạ?
Lăng Tuyết chớp mắt vài cái, tập trung nhìn lại, lúc này mới hoàn hồn, hóa ra ánh mắt cô vừa thấy không phải của Thân Đồ Dạ, mà là Trác Phong, Trác Phong đeo mặt nạ!
Cô nhất định đã nảy sinh ảo giác rồi.
Hàn Vũ Thần có chút xấu hổ, nhưng mau chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, phong độ buông Lăng Tuyết ra.
Đèn trên sân khấu tối dần, bục tròn chính giữa sân khấu từ từ được nâng lên, bên trên là chiếc đàn dương cầm thuần trắng, tiết mục kế tiếp là màn độc tấu dương cầm của Hàn Vũ Thần, Lăng Tuyết và anh hát chung bản tình ca thấm đẫm lòng người “Nếu quay đầu còn có thể gặp nhau”!
Tiếp đó sẽ là màn giao lưu với fan của Hàn Vũ Thần, nên thành viên ban nhạc được nghỉ mười phút, bọn Hàn Bắc lặng lẽ lui ra sau hậu đài, uống nước đi vệ sinh.
Lăng Tuyết nhìn chằm chằm “Trác Phong”, anh ta cũng đang nhìn cô, hình như không có ý định rời đi.
– Lăng Tuyết…- Hàn Vũ Thần khẽ gọi một tiếng.
– Hửm?- Lăng Tuyết vô thức quay đầu lại nhìn anh.
– Choàng vào đi.
Hàn Vũ Thần nhận lấy chiếc khăn voan mỏng mà Tiểu Mỹ đưa đến choàng thêm cho Lăng Tuyết, bài hát này duy mỹ động lòng người, choàng thêm khăn sẽ càng khiến Lăng Tuyết nhu tình hơn.
Động tác tinh tế ấy của Hàn Vũ Thần lại khiến bên dưới hoan hô không ngớt, khán giả hô to “bên nhau”, còn có fan la ó kêu Lăng Tuyết gỡ bỏ mặt nạ.
Hàn Vũ Thần cười nhẹ, một cảm giác khác thường sản sinh trong lòng, mất khống chế ôm lấy eo của Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết lại quay đầu nhìn Trác Phong, phát hiện người đã không thấy, chắc có lẽ xuống dưới nghỉ ngơi rồi.
Chỉ là, sao cô lại có cảm giác ánh mắt vừa nãy của anh ta rất giống Thân Đồ Dạ vậy?
Chẳng lẽ thực sự chỉ là ảo giác?