Trước khi vào chương này mình phải nói vài dòng, cảm giác từ chương 99 chuyển sang chương 100 này bị thiếu hẳn một đoạn, hoặc có thể là một chương, thế nhưng lục muốn banh google, tốn mấy con chuột, vài cái bàn phím vẫn không tìm ra được đoạn bị thiếu, nên làm chương này rất khó chịu, cảm giác như đã bỏ sót điều gì…
***hẳn là đoạn tuyên thệ, linh mục hỏi Cung Thiên Long xem có bằng lòng kết hôn cùng Thân Đồ Dạ không***
Cung Thiên Long không khỏi nhìn Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc nhíu mày, hôm nay cô quá thất thố, hoàn toàn không để ý đến đại cuộc gì cả.
Cung Thiên Long biết bản thân không tốt, cố gắng đè nén sóng ngầm trong lòng, thu hồi ánh mắt, mỉm cười đáp:
– Tôi đồng ý!
Lãnh Thanh Mặc cụp mắt, không nhìn họ.
Khách khứa bên dưới tươi cười nhìn lên sân khấu, tuy rằng có trắc trở, nhưng hôn lễ được mong đợi này vẫn tiến hành thuận lợi.
Bạch Tấn Sinh cảm thấy may mắn vì mình đã sớm tặng món quà đi, bù đắp lại sai lầm đã phạm phải lần trước, nếu thực sự đắc tội Thân Đồ Dạ, vậy ngày tháng sau này của ông sẽ không mấy êm đềm.
– Anh Thân Đồ Dạ, anh có bằng lòng lấy cô Cung Thiên Long làm vợ, bất luận giàu sang hay nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh, vĩnh viễn yêu thương và tôn trọng cô ấy đến cuối cuộc đời không?- Linh mục hỏi Thân Đồ Dạ.
Thân Đồ Dạ chưa trả lời vội, mà quay sang nhìn Cung Thiên Long thật lâu.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Thân Đồ Dạ, chỉ có Thân Đồ Phong Hoa, bà cảm thấy hôm nay Thân Đồ Dạ rất lạ.
Tuy rằng lần trước bà chỉ tiếp xúc ngắn với “Cung Thiên Long”, nhưng bà có thể khẳng định giữa Thân Đồ Dạ và “Cung Thiên Long” thật sự có tình cảm với nhau, lúc họ nhìn đối phương, trong mắt có chân tình, chỉ là hiện tại lại hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.
Còn có cả cô Cung Thiên Long này, không biết có phải do làm cô dâu, hôm nay cô chỉ có kính sợ với Thân Đồ Phong Hoa, hoàn toàn không có sự thân thiết như lần trước…
Mới một ngày ngắn ngủi thôi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thành ra thế này?
Hoắc Phi Vân chạy tới bên cạnh xe quay đầu lại nhìn lên sân khấu, vô cùng không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì được. Cô khổ sở làm hết thảy, ngoại trừ khiến Thân Đồ Dạ càng chén ghét cô hơn, dường như chẳng có tác dụng gì.
– Anh Thân Đồ!- Vị linh mục hỏi lại lần nữa- Xin hỏi anh có bằng lòng lấy cô Cung Thiên Long làm vợ, bất luận…
– Không bằng lòng!- Thân Đồ Dạ lớn tiếng đáp, ngắt lời linh mục nọ.
Cung Thiên Long toàn thân chấn động, kinh ngạc trợn tròn mắt, khó tin nhìn anh, lúc trước cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thực ra nếu anh không quay về, hôn lễ không được cử hành, cô vẫn có thể chịu đựng nổi.
Nhưng cô không rõ, tại sao anh về làm lễ đúng giờ, lại phải gây chuyện ở những giây cuối cùng như vậy? Đây là đang trả thù sao?
Bên dưới, tất cả mọi người thất kinh, hiện trường xôn xao náo động.
Mọi người không khỏi phỏng đoán, chuyện gì đây?
Thân Đồ Phong Hoa đứng lên, sốt ruột hỏi:
– Thân Đồ Dạ, cháu làm gì vậy?
Hoắc Phi Vân chuẩn bị lên xe rời khỏi, lại kinh ngạc vui mừng nhìn Thân Đồ Dạ, anh quả nhiên là người hiểu biết, quả nhiên không khiến cô thất vọng, tốt quá rồi!
– Tại sao tôi lại không bằng lòng, chắc cô biết nhỉ?- Thân Đồ Dạ lạnh lùng nhìn Cung Thiên Long, gằn giọng gọi ra tên của cô- Cung! Thiên! Long!
– Em…- Cung Thiên Long hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giờ khắc này cô bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra anh vẫn luôn trì hoãn, vẫn luôn lạnh lùng, chính là muốn khiến cô mất mặt trước mọi người!
Ngay tại thời khắc quan trọng thì bị vứt bỏ, sẽ khiến người khác lúng túng hơn so với bất kỳ thời điểm nào!
Thân Đồ Dạ cười lạnh, chuyển mắt nhìn Lãnh Thanh Mặc đang ở phía sau Cung Thiên Long, ánh mắt ấy u ám đến đáng sợ.
Lãnh Thanh Mặc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.
Thân Đồ Dạ không nói gì với Lãnh Thanh Mặc, chỉ tao nhã xoay người, oai phong tuyên bố:
– Các vị, cám ơn mọi người đã đến dự hôn lễ, nhưng mà tôi rất tiếc phải tuyên bố rằng: Hôn lễ đã bị hủy!!!
– Hả?
Tất cả mọi người đứng lên, ai cũng nhao nhao, không rõ lý do thế nào, nếu Thân Đồ Dạ không định lấy Cung Thiên Long, tại sao buổi sáng lại đi đón dâu, còn đúng giờ về cử hành nghi thức?
Tình hình gì đây?
Cung Thiên Long cúi đầu, chịu đựng ánh mắt hoài nghi của tất cả mọi người, móng tay sắp cắm phập vào lòng bàn tay!
Cô thua rồi, thua triệt để.
Mọi cố gắng đều uổng phí.
Tần Tuệ hoảng loạn thất thố, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ngài Thân Đồ đã biết được chân tướng?
– Thân Đồ Dạ, cháu làm sao vậy?- Thân Đồ Phong Hoa bước đến hỏi- Đang êm đẹp tại sao lại phải hủy hôn? Sao cháu lại dám đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của cô…
– Cô ta không phải ân nhân cứu mạng cô- Thân Đồ Dạ ngắt lời bà, chỉ thẳng vào mặt Cung Thiên Long, lạnh lùng cảnh cáo- Bắt đầu từ giây phút này, cô… cùng những người bên cạnh cô, tuyệt đối đừng xuất hiện trong tầm mắt tôi, nếu không, tôi sẽ khiến các người chết rất khó coi!!!
Câu này nói ra, hiện trường lại ồ lên, rất nhiều người trợn tròn mắt, hôn lễ đang êm đẹp, sao lại biến thành thế này?
Bạch Tấn Sinh ngẩn ngơ, ông mới tặng đi món quà lớn, kết quả lại thành ra thế này?
– Bây giờ…- Thân Đồ Dạ chỉ vào Lãnh Thanh Mặc, sắc bén gầm lên- Anh… lăn lại đây nói chuyện rõ ràng cho tôi!
Nghe vậy, Cung Thiên Long hoảng hốt, luống cuống giải thích:
– Có chuyện gì để tôi nói với anh, đừng làm anh ấy khó xử.
– Cô ngậm miệng lại cho tôi- Thân Đồ Dạ cực kỳ phẫn nộ, có trời mới biết anh tốn bao nhiêu nhẫn nại mới không ra tay với cô, anh biết, mưu kế cao minh như vậy nhất định là chủ ý của Lãnh Thanh Mặc, anh muốn tìm cũng phải tìm Lãnh Thanh Mặc tính sổ, sẽ không làm khó dễ phụ nữ.
– Thân Đồ…
Cung Thiên Long còn định nói gì đó, Lãnh Thanh Mặc đã kéo cô ra sau lưng, chuẩn bị đi đến thư phòng của Thân Đồ Dạ ăn nói cho rõ ràng, lúc này, Hoắc Kiều Cương trong đám đông bỗng nhiên la lên:
– Sao lại như vậy? Tôi về ngay.
Nói xong, ông quay đầu nói với Thân Đồ Dạ:
– Thân Đồ, trong nhà chú xảy ra chút chuyện, chú về trước.
Ngay sau đó, ông vội vàng bước đi…
– Đã xảy ra chuyện gì?- Có ai đó thuận miệng hỏi.
– Tôi nhận được tin, Nhan Nhược Hi bị sảy thai, bệnh tim tái phát, nguy hiểm đến tính mạng!
Không biết là ai hỏi ra câu đó.
Nghe vậy, mặt Thân Đồ Dạ biến sắc, lập tức đuổi theo Hoắc Kiều Cương:
– Để cháu đi với chú!
– Chuyện này…
– Thân Đồ, lên xe đi!- Hoắc Phi Vân đúng lúc đi tới bên cạnh xe.
Thân Đồ Dạ lập tức lên xe, Hoắc Phi Vân kéo Hoắc Kiều Cương lên xe, chỉ trong chớp mắt, xe đã không thấy bóng…
Những người còn lại không biết làm sao, Cố Huy đành cúi chào tiễn họ ra về.
Bạch Tấn Sinh hoàn hồn, nhìn ngó khắp nơi tìm kiếm Tần Tuệ, ông muốn đòi về “món quà” của mình, hôn lễ này chẳng những không thành, Thân Đồ Dạ còn nổi giận, sau này quan hệ khẳng định sẽ đối địch, dưới tình hình này, ông phải cách nhà họ Cung càng xa càng tốt.
Chỉ là trong nháy mắt, Tần Tuệ, Cung Thiên Long và cả Lãnh Thanh Mặc đều không thấy bóng dáng đâu.
Bạch Tấn Sinh tức muốn chết.
Cung Hiếu Cường nhỏ giọng hỏi:
– Đuổi theo đi, chắc chúng vẫn chưa đi xa đâu.
– Đuổi cái gì mà đuổi, cô ta chỉ cần ký tên vào đó là thư hòa giải có hiệu lực ngay- Bạch Tấn Sinh tức tối nói- Chỉ ký cái tên thôi, đơn giản quá mà. Đợi tôi tìm được họ, tên họ cũng ký mất rồi, còn có ích gì?
– Vậy hợp đồng năm phần trăm cổ phần kia chẳng lẽ cũng…
– Vậy thì không đến mức đó- Bạch Tấn Sinh thở dài- Trên hợp đồng có ghi, cổ phần công ty là tặng cho S, nếu S không kết hôn với cô ta, số cổ phần này sẽ không rơi vào tay Cung Thiên Long. Nhưng mà mất hợp đồng kia tôi cũng lỗ nặng rồi.
– Lỗ lã gì chứ- Cung Hiếu Cường trề môi- Thứ đó vốn chẳng phải của anh, anh chỉ ngồi không hưởng lợi thôi.
– Đúng vậy, hiện tại Cung Thiên Long không cần phiền lòng về chuyện vi phạm hợp đồng nữa, anh cũng thoải mái chứ gì?- Bạch Tấn Sinh cười khẩy- Nhưng mà anh đừng vui mừng quá sớm, Thân Đồ Dạ đã công khai trở mặt với Cung Thiên Long, ngày tháng sau này của nhà họ Cung sẽ không mấy dễ chịu đâu.
– Tôi biết chứ, cho nên chỉ còn biết trông cậy vào anh thôi- Cung Hiếu Cường cười nịnh bợ.
– Xem như anh thức thời!
***
Lãnh Thanh Mặc nhân lúc hỗn loạn kêu Tần Tuệ đưa Cung Thiên Long rời khỏi đó, còn mình thì ở lại nhà Thân Đồ Dạ chờ chịu đòn nhận phạt.
Tần Tuệ cùng hai vệ sĩ vội vàng đưa Cung Thiên Long đến bãi đỗ xe, đang định lên xe, một giọng nói truyền đến:
– Đứng lại!
Tần Tuệ toàn thân run rẩy, quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Thân Đồ Phong Hoa:
– Chào bà!
– Cô!- Cung Thiên Long cúi chào Thân Đồ Phong Hoa.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?- Thân Đồ Phong Hoa nhíu mày nhìn cô- Đang yên lành sao lại thành ra như vậy? Có phải giữa cháu và Thân Đồ Dạ hiểu lầm gì không? Tại sao nó lại tức giận như vậy?
– Xin lỗi cô…- Cung Thiên Long cúi đầu, xấu hổi nói- Đều do cháu không tốt!
– Không tốt chỗ nào?- Thân Đồ Phong Hoa hỏi dồn- Phải có lý do chứ?
– Xin lỗi, chuyện này cháu không thể giải thích với cô, đành đợi Thân Đồ đích thân nói với cô vậy.
Cung Thiên Long không chỉ không thể giải thích, cũng không có mặt mũi để giải thích, đến nước này, cô cảm thấy hết thảy đều sai lầm, sai trầm trọng.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, cô không nên tìm người thay thế mình, có lẽ Thân Đồ Dạ thấy cô đáng thương còn có thể giúp đỡ cô, cho dù kết hôn không thành, ít nhất cũng không trở mặt thành thù, hiện tại mang tội lừa dối này, có lẽ rất khó hóa giải rồi?
– Cháu rất lạ- Thân Đồ Phong Hoa thông minh tuyệt đỉnh, chỉ bằng hai câu nói này đã cảm giác có gì đó rất khác- Cháu của bây giờ và cháu của hai hôm trước như hai người khác nhau vậy!
Cung Thiên Long giật mình, không biết trả lời thế nào.
– Được rồi, cháu đi đi- Thân Đồ Phong Hoa không khó dễ thêm- Chắc do xảy ra nhiều chuyện, nên mới có sự khác biệt này! Cho dù thế nào, cám ơn cháu hôm đó đã cứu cô. Chuyện hôm nay cô sẽ hỏi rõ Thân Đồ, nếu vấn đề là ở nó, cô sẽ lấy lại công bằng cho cháu, còn nếu…
Dừng một lát, bà nói tiếp:
– Trong chuyện tình cảm, quan trọng nhất là chân thành, nếu cháu có lỗi với Thân Đồ, cho dù cháu là ân nhân cứu mạng của cô, cô cũng hết cách giúp cháu!
Thân Đồ Phong Hoa không nghĩ gì nhiều, có lẽ thế nào bà cũng không nghĩ đến, cô gái cứu mạng bà và Cung Thiên Long trước mặt này hoàn toàn không phải cùng một người!!!
– Cám ơn cô!- Cung Thiên Long nói cám ơn, cùng Tần Tuệ lên xe rời khỏi.
Thân Đồ Phong Hoa xoay người đi vào trong, luôn cảm thấy có gì đó rất lạ…
***
Trên đường Thân Đồ Dạ đến nhà họ Hoắc thì nhận được điện thoại của Cố Huy, Cố Huy nói Lãnh Thanh Mặc đứng trước thư phòng đợi anh, có vẻ muốn nhận tội chịu phạt.
Thân Đồ Dạ cười lạnh:
– Đứng? Hắn phải nên quỳ xuống!
– Chủ nhân, chuyện này…
– Đừng để hắn đi, đợi tôi về sẽ trừng trị hắn- Thân Đồ Dạ ra lệnh- Còn có, trong thời gian tới, đừng để bất cứ kẻ nào mang họ Cung xuất ngoại, khi muốn tôi phải tìm chúng tính sổ!
– Vâng!
Cúp máy, Thân Đồ Dạ lại có điện thoại đến, lần này là Trác Việt gọi, anh nhận máy:
– A lô!
– Vừa mới điều tra ra được một tin động trời, về Lăng Tuyết.
– Nói đi!
– Lăng Tuyết là…
Trác Việt nói xong câu đó, Thân Đồ Dạ kinh ngạc đến trợn tròn mắt.