– Cô Cung là người thừa kế duy nhất của gia tộc Cung Thị, cũng là người nắm quyền tương lai!- Tần Tuệ nghiêm túc nói- Cô không thể tùy tiện cười với người khác.
– Hở…- Lăng Tuyết lúc này mới hiểu, hóa ra là vì vừa rồi cô mỉm cười với người gác cổng.
Lãnh Thanh Mặc ra dấu tay, Tần Tuệ lùi ra, nhân viên đóng cửa xe lại.
Xe chậm rãi lăn bánh, Lăng Tuyết bĩu môi:
– Nhà giàu nhiều quy tắc thật, cho dù có tiền có thế, cũng đừng hách dịch thế chứ? Người ta phục vụ cho mình, mình cười một cái cũng không được?
Môi Lãnh Thanh Mặc cong lên hình cung mê hoặc, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Lăng Tuyết.
– Anh cũng thấy tôi làm sai?- Lăng Tuyết hỏi.
Lãnh Thanh Mặc lắc đầu, dùng khẩu hình môi nói:
– Em lương thiện đơn thuần, như vậy rất tốt, nhưng, hiện tại em là Cung Thiên Long, em phải thích ứng với đẳng cấp của Cung Thiên Long.
Lăng Tuyết bĩu môi, không nói gì nữa, đúng vậy, cô phải luôn luôn ghi nhớ, cô là Cung Thiên Long, cho dù cô không quen với cách sống của cô ấy, nhưng nếu đã đồng ý tạm thời diễn thay người ta, vậy phải diễn cho thật một chút, không thể tùy tiện giở chứng.
– Đúng rồi, có việc tôi muốn hỏi anh- Lăng Tuyết trong lòng vẫn luôn nhớ một chuyện.
– Lăng Ngạo?- Lãnh Thanh Mặc mỉm cười nhìn cô- Anh ta không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà vẫn còn hôn mê, tối nay tôi sẽ đưa em đi thăm anh ta.
– Cám ơn- Lăng Tuyết vui mừng gật đầu.
Lãnh Thanh Mặc lấy một tập văn kiện đưa cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết nhận lấy mở ra, toàn thân cứng đờ…
Giấy chứng nhận tài sản cô nhi viện Thánh Tâm, quyền sở hữu đều của: Lăng Tuyết!
– Cái này…- Lăng Tuyết kích động nói không nên lời- Anh, sao anh biết tôi…
Lãnh Thanh Mặc kéo tay cô qua, viết vào lòng bàn tay cô:
– Tất cả nguyện vọng của em, tôi sẽ thay em thực hiện!
Câu này giống như một lời hứa trịnh trọng, từ đầu ngón tay của Lãnh Thanh Mặc đến lòng bàn tay của Lăng Tuyết, rót vào tận sâu đáy lòng cô, mang theo một loại kinh ngạc sâu sắc.
Trống ngực cô đập dồn, một dòng điện khác thường nhảy múa trong lòng cô, đây có lẽ… chính là cảm giác động lòng nhỉ?
Lãnh Thanh Mặc dường như biết thuật độc tâm, biết cô muốn gì, bận tâm gì, sau đó lặng lẽ thực hiện tất cả nguyện vọng ấy cho cô…
Người đàn ông như vậy, cô làm thế nào từ chối được?
Chiếc Rolls-Royce vừa mới chạy vào khuôn viên khách sạn hoàng gia đã bị một đám phóng viên bao vây.
Lăng Tuyết tay khoanh trước ngực, biếng nhác tựa vào ghế, nhìn đám phóng viên kia.
Không phải đã xảy ra tai nạn xe sao?
Có cần kích động thế không?
Lãnh Thanh Mặc mỉm cười nhìn Lăng Tuyết, lúc anh cười trông rất đẹp, khóe môi hiện lên độ cong hoàn hảo, ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh.
– Chậc…- Lăng Tuyết theo bản năng buông cánh tay ra, cười xấu hổ- Động tác này của tôi rất thô lỗ nhỉ? Ha ha…
Cô biết, ngôn hành cử chỉ của cô không đủ tao nhã cũng không đủ cao quý, tuy rằng đã cố gắng che đậy, nhưng vẫn tự nhiên khôi phục thành bộ dáng ngỗ ngược bất kham của riêng cô.
Hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày, nhếch môi, híp mắt, gác chân…
Đó mới là động tác thói quen của cô.
Chắc hẳn Cung Thiên Long thật sẽ xinh đẹp, thanh lịch mê người nhỉ?
Sự khác biệt giữa hai người lớn đến vậy, cũng không biết trong lòng Lãnh Thanh Mặc có cảm thấy quá chênh lệch không.
Lúc này, cửa xe mở ra, Lăng Tuyết lấy lại tinh thần, phát hiện phóng viên đã bị vệ sĩ đẩy lui, cô nhổn dậy chuẩn bị xuống xe, Lãnh Thanh Mặc liền ra hiệu cho cô, bảo cô ngồi xuống.
Lăng Tuyết cũng là người có mắt nhìn, vội vàng ngồi lại chỗ của mình.
Lãnh Thanh Mặc xuống xe, phong độ chìa tay ra với Lăng Tuyết, Lăng Tuyết lúc này mới nhổm dậy, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, xinh đẹp xuống xe.