Trên đường núi quanh co cực kỳ nguy hiểm, vài chiếc xe thể thao chói mắt đang đua.
Chạy ở vị trí thứ hai chính là một chiếc xe đã được tân trang, thân xe màu đỏ đường nét hoàn mỹ, như ngọn lửa lao vút đi trong màn đêm.
Lăng Tuyết mặc bộ đồ da bó sát màu đen, đá đính trên áo và cổ tay phát sáng lấp lánh, làn khói dày đặc khiến cô có vẻ ma mị, mái tóc màu lửa đỏ vô cùng chói mắt, nụ cười bên môi lạnh lùng ngang bướng:
– Cuộc thi đêm nay, em thắng chắc rồi!
– Còn nửa tiếng nữa màn trình diễn của ban nhạc sẽ bắt đầu, tốc chiến tốc thắng đi!
Lăng Ngạo ngồi ở ghế phụ lái liếc nhìn đồng hồ, tiếp tục ngủ gà gật, khuyên tai đính đá xanh bên tai trái lập lòe chiếu sáng.
– OK- Lăng Tuyết nhướng mày, thuần thục đánh vô lăng, xe chạy như bay men theo triền núi, một nửa bánh xe rời khỏi mặt đường, ngoạn mục lướt qua chiếc xe màu vàng ở trước mặt.
Chiếc xe nọ không ngừng nhấn còi, trong xe anh chàng giơ ngón giữa lên, mắng chửi.
Đường núi hẹp như vậy, hoàn toàn không có khả năng vượt mặt, Lăng Tuyết quá liều lĩnh, dọa mọi người đổ mồ hôi lạnh, nhưng đây không phải là lần đầu tiên.
Lăng Tuyết chạy xe thuê đã qua tân trang, đến đây liên tục bảy đêm, thắng liền bảy trận, lấy tiền rồi đi, không ai biết cô là ai, ngay cả tên của cô là gì cũng không rõ, cũng không nhìn thấy được gương mặt thật sự của cô dưới mái tóc giả và lớp trang điểm đậm.
***
Cũng như lần đầu tiên, tiền thưởng 300 ngàn tệ, Lăng Tuyết chỉ lấy 100 ngàn, 200 ngàn còn lại để thanh toán tiền xe.
Xe đua chạy đến dưới chân núi, giao xe lại cho chủ xe Kiều Thất Gia, chia tiền, Lăng Tuyết ngồi vào xe taxi của Lăng Hạo, thẳng tiến đến vũ trường phồn hoa bậc nhất thành phố Hải- Thiên Đường Bóng Đêm!
– Hôm nay sinh nhật em, sau khi xong việc ra sớm một chút, anh cùng em chúc mừng.
Lăng Ngạo lái taxi, chạy băng băng trong đô thị phồn hoa, anh có khuôn mặt với những đường nét tuấn tú, ánh mắt xếch ngổ ngược mang theo khí phách anh hùng, khuyên tai đá xanh bên tai trái trong bóng đêm tản ra ánh hào quang hoa lệ.
– Biết rồi- Lăng Tuyết quay đầu nhìn ra bên ngoài, kiếm tiền vất vả như vậy, vì để mua lại cô nhi viện tư nhân kia, để những đứa trẻ không nơi nương tựa có chốn quay về, dẫu sao, đó cũng là nơi cô và Lăng Ngạo xuất thân.
Xe dừng lại chờ đèn đỏ, bên cạnh một chiếc xe Lincoln dài màu đen tuyền dừng lại, Lăng Ngạo hâm mộ nhìn chiếc Lincoln ấy, hứa hẹn với Lăng Tuyết:
– Một ngày nào đó, anh sẽ để em ngồi lên loại xe này.
– Taxi của anh rất tốt mà.
Lăng Tuyết liếc mắt nhìn chiếc xe nọ, cũng không có chút nào hâm mộ, đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt, kính xe Lincoln chậm rãi quay xuống, lộ ra sườn mặt thần bí khó lường, đường nét góc cạnh rõ ràng, khí chất cô độc lạnh lẽo hoang dại, như một vị thần đến từ địa ngục, mang theo sức hút chấn động lòng người!
Là hắn!!!
Lăng Tuyết kinh hoảng, ngạc nhiên nhìn người đó, trái tim như sắp ngừng đập.
Lăng Tuyết từ gương chiếu hậu nhìn chằm chằm chiếc xe kia, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay sắp cắm phập vào lòng bàn tay!!!
Cái đêm vào một tháng trước, cô vĩnh viễn không quên được…
Lăng Tuyết lấy thân phận ca sĩ chính của ban nhạc đến phỏng vấn trong phòng hội nghị của khách sạn Martinez, muốn dẫn ban nhạc đến tham dự một lễ hội âm nhạc, không ngờ người hướng dẫn ấy lại là một tên dê xồm ra vẻ đạo mạo, lại còn muốn dùng quy tắc ngầm với cô.
Lăng Tuyết làm gì dễ dàng để người khác lợi dụng mình như vậy?
Cô tung chân đá ngay bộ hạ của tên kia, hắn rống lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng xông vào, cô nhảy ra theo lối cửa sổ, lẻn tới một căn phòng…
Nhẹ nhàng tiếp đất, Lăng Tuyết nhìn lướt qua căn phòng nọ, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường lớn sang trọng đằng kia.
Một người đàn ông đang chìm trong giấc ngủ, đèn tường màu quýt vì làn da màu đồng cổ của hắn mà tăng thêm vài phần mê hoặc, bả vai bên trái của hắn có xăm một con chim ưng oai hùng đang tung cánh, trông rất sống động, giống như bất cứ lúc nào sẽ bay ra khỏi làn da hắn, tấm lưng mạnh mẽ thân hình rắn chắc, đường cong cám dỗ hoang dại ấy đủ để làm nổi bật vóc dáng gây nghiện của hắn.