Dương Tuyết đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn Dương Hoắc Nam.
-Cô... đúng là một con đàn bà ham tiền mà.
Dương Hoắc Nam buông lời sỉ nhục Dương Tuyết.
-Ha~ anh nói tôi ham tiền? Vậy sao lúc đầu hỏi tôi cần bao nhiêu tiền để ly hôn với anh? Đến lúc tôi trả lời thì anh lại bảo tôi là người đàn bà tham tiền. Anh không thấy vô lý à?
Dương Tuyết ánh mắt lạnh lùng, tay cầm tách trà từ từ uống.
Sao tim cô lại đau như vậy chứ?
Là do cô không lỡ rời xa anh sao?
-Được... nếu cô đã không chịu ly hôn thì cứ chứng kiến cảnh chịu bị ngược đãi trong ngôi biệt thự này đi.
Dương Hoắc Nam tức giận đập vỡ tách trà.
Hừ... con ả này đúng là không biết xấu hổ mà.
-Anh cứ tức giận đi... tôi quên nói cho anh biết. Ngày trước tôi giỏi nhất là Văn, Sử, Địa... cho nên nếu anh cho những người hầu trong nhà bỏ đói tôi thì anh biết chuyện gì xảy ra rồi đó.
Dương Tuyết liếc mắt nhìn Dương Hoắc Nam.
-Cô giỏi văn, sử, địa thì liên quan gì đến việc này?
Dương Hoắc Nam thắc mắc hỏi.
-Tôi nói cho anh biết, tôi có hai bằng đại học. Một bằng đại học ngành Luật, một bằng đại học Ngành Y dược. Tôi cầm dao, một là cứu người, hai là giết người.
Dương Tuyết mỉm cười nhìn Dương Hoắc Nam.
-Cô không sợ vào tù sao?
-Vậy anh nghĩ xem tôi học Ngành Luật là để làm gì?
Dương Tuyết hỏi ngược lại.
-Cô...
Người phụ nữ này thật to gan, trước giờ mấy con đàn bà kia đều một mực quyến rũ anh, tìm đủ mọi cách để lên giường.
Mà người phụ nữ trước mặt anh đây chẳng khác gì khắc tinh trong đời anh vậy.
-Tôi nói cho anh biết... muốn hành hạ Dương Tuyết tôi đây, anh vốn dĩ đã không có cửa rồi.
Dương Tuyết nói nhỏ vào tai Dương Hoắc Nam.
Sau đó quay lưng bỏ đi lên phòng, nhưng đi được giữa chừng liền đứng lại.
-À, mà tiện thể nói luôn... những ngày sau này anh sang phòng khách ngủ nhé... chồng yêu.
Nói xong, Dương Tuyết liền bỏ đi để lại Dương Hoắc Nam cau có mặt mày.
Khuôn mặt của anh thay đổi như con tắc kè hoa vậy.
-Dương Tuyết... coi như cô thông minh... nhưng cô tốt nhất đừng để tôi giết cô... thông minh quá cũng là một cái tội.
-----------------------------------