Chương 92: Hanako san
Biệt thự Yamato Seichi, tối hôm đó.
Phòng của Seichi.
‘Ngươi có thứ gì có thể có ích đối với ta tối nay không?’ Seichi ngồi trên giường hỏi hệ thống.
“Cũng không hẳn là không có, nhưng phải tùy vào độ may mắn của chủ nhân nữa” hệ thống đáp.
“Độ may mắn?” Seichi ngốc trệ.
Một màn hình chợt lóe sáng hiện ra trước mắt Seichi.
Chính giữa là một hình nhìn như một lá bài.
Phía dưới lá bài có 2 ô, một ô hiện chữ free, một ô hiện 10 lần.
Góc phải phía trên là một ký hiệu hình tia sét nhỏ với số 0 kế bên.
“Đây là gì?”
“Đây là hệ thống Gacha”
“Hệ thống Gacha?”
Hệ thống giải thích
“Giống như hình thức rút thăm trúng thưởng.
Chủ nhân có thể lựa chọn mở một lần 1 thẻ hoặc mở cùng lúc 10 thẻ.
Mỗi ngày chủ nhân có một lượt rút free.
Muốn rút thêm cần tiêu phí 200 năng lượng/1 lần rút, nếu rút 10 lần sẽ được giảm giá còn 1500 năng lượng.
Phần thưởng rất đa dạng, từ những vật dụng hằng ngày, vũ khí...v.v..v... thậm chí nếu may mắn chủ nhân còn có thể rút ra được Pet quý hiếm.
Có thể sẽ có thứ gì đó trong đây có thể giúp chủ nhân”
Khóe miệng Seichi hơi giật.
“Thứ như này sao lại không đưa ra sớm hơn?” hắn gào thét lên.
“Vì chủ nhân đâu có hỏi tới...” hệ thống thản nhiên trả lời.
“Ngươi....” Seichi giận tím mặt.
Phù....phù...
Seichi thở ra nặng nhọc, bình tĩnh lại, nhìn vào màn hình.
Seichi ngón tay ấn vào ô rút một lượt.
“Xác định rút một lượt free?” hệ thống Gacha hỏi.
“Xác nhận”
Lá bài từ từ xoay tít, sau 3s, liền mở ra.
“Chúc mừng chủ nhân nhân được 2000 vàng. Vàng tự động chuyển thành Yên nhật”
Khóe miệng Seichi giật giật.
“2000 vàng...?”
“1 vàng tương đương 1 yên”
“Ta không hỏi chuyện đó. Tại sao lại rút ra vàng mà không phải là trang bị?”
“Vì đây là Gacha, dựa nhiều vào độ may mắn. Chủ nhân rút free 1 lần được 2000 yên còn than thở gì nữa?” hệ thống giễu.
“....” Seichi.
“Nếu không hài lòng thì chủ nhân có thể tiếp tục rút thẻ. Rút 10 lần tỉ lệ ra thẻ hiếm sẽ cao hơn” hệ thống gợi ý.
“Vậy làm sao để có năng lượng?”
“Chủ nhân có thể dùng tiền để mua năng lượng. 1 năng lượng tương đương 10 yên”
“10 yên? Vậy rút 10 lần phải tốn đến 15.000 yên?”
“Đúng vậy”
“Ngươi đi ăn cướp hay gì đấy hả?” Seichi gào thét.
“Bỏ ra 15.000 yên chủ nhân có thể nhận về được nhiều vật phẩm có giá trị. Đảm bảo không lỗ” hệ thống nói.
Sau 5s suy nghĩ. Seichi quyết định đổi 1500 năng lượng.
Ngón tay hắn run run bấm vào ô rút 10 lần.
“Xác nhận rút thẻ 10 lần?” hệ thống Gacha hỏi.
Seichi bấm vào xác nhận.
Lá bài lại xoay tít, sau đó biến mất, lại hiện ra 10 lá bài nhỏ, xếp thành hai hàng ngang.
Seichi ấn vào lá đầu tiên.
Lá bài liền lật mở.
“Chúc mừng chủ nhân nhận được 10.000 vàng”
Seichi ấn tiếp vào lá thứ hai.
“Chúc mừng chủ nhân nhận được một đôi giày hiệu Adias”
Seichi bấm vào lần lượt những lá bài.
Các vật phẩm hiện ra, sau khi nhận thưởng liền xuất hiện trước mặt Seichi từ hư không sau đó rơi xuống giường.
9 lá bài chỉ toàn là vàng và những thứ linh tinh.
Vẫn còn một lá bài chưa mở.
Seichi trán đổ mồ hôi.
Chầm chậm ấn vào lá bài cuối cùng.
Lá bài lóe sáng lên một vòng sáng vàng sau đó từ từ lật mở.
“Chủ nhân nhân phẩm đúng là không tệ...” hệ thống cũng bất ngờ.
“Chúc mừng chủ nhân nhận được một kỹ năng mới.
- Tên kỹ năng: Kẻ thống trị bóng tối
- Cấp bậc: Huyền thoại.
- Năng lực:
• gia tăng tất cả chỉ số hiện tại lên 50%.
• có thể triệu hồi ác quỷ, chỉ số và cấp độ của ác quỷ phụ thuộc vào cấp độ của kỹ năng.
- Yêu cầu: Trí lực đạt 50 có thể học” hệ thống Gacha thông báo.
“5...50 điểm trí lực?” Seichi khóe miệng giật giật.
“Đây là một kỹ năng Huyền thoại có thể triệu hồi ác quỷ và gia tăng chỉ số rất nhiều” hệ thống nói.
“Nhưng cần đến 50 điểm trí lực mới có thể học...”
“Chủ nhân có thể hoàn thành nhiệm vụ để kiếm điểm tiềm năng”
“Có còn cách nào để kiếm điểm tiềm năng hay không?”
“Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ thì không còn cách nào”
“......” Seichi.
“Chủ nhân vẫn có thể thử rút thẻ”
Cộc...cộc....
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
Hệ thống vụt tắt đi.
“Seichi kun, anh có trong đó chứ?” Hahari gọi.
“Có. Em vào đi” Seichi trả lời.
Hahari mở cửa bước vào.
Nàng nhìn Seichi, sau đó từ từ tiến lại ngồi cạnh bên.
“Đống đồ này là sao thế?” Hahari nhìn mấy thứ lặt vặt trên giường hỏi.
“À, anh vừa mua chúng, vẫn chưa kịp đem cất ấy mà”
“Seichi kun này...tối nay...anh không đến trường có được không?”
Hahari nhìn vào mắt Seichi nói
“Em...em sợ có chuyện xảy đến với anh...”
“Anh nhất định phải đi...”
Seichi nắm lấy tay Hahari
“Anh sẽ trở về trước khi trời sáng. Sẽ không lâu đâu”
“Không...ý em không phải vậy” Hahari lắc đầu.
“Được rồi. Anh hứa với em. Nếu cảm thấy có nguy hiểm anh sẽ lập tức rời khỏi trường....”
Seichi đặt tay lên vai Hahari, kéo nàng gần lại.
“Cảm ơn đã lo lắng cho anh....”
“Seichi kun....” Hahari đỏ mặt.
Hai người mặt từ từ sát lại gần nhau.
Hahari nhắm mắt lại.
Seichi dịu dàng ôm lấy Hahari, áp môi hắn vào môi nàng.
Cộc...cộc....
Seichi cùng Hahari giật mình nhìn ra phía cửa.
Yuri đứng đó chống tay từ lúc nào.
“Hai người đang làm gì đấy?”
“A...”
Hahari đẩy Seichi ra, khẩn trương nói
“Bọn tớ...bọn tớ không...”
Yuri đi đến bên cạnh giường, hơi cuối người xuống.
Gương mặt sát mặt Seichi.
“Seichi kun, em cũng muốn...”
“Ừm...cả Yuri nữa...”
Seichi ôm lấy Yuri, hôn lên môi nàng.
Hahari gương mặt đỏ ửng nhìn hai người.
“Này Seichi, cậu có thể suy nghĩ lại được không”
“Đã đến đây rồi còn suy nghĩ lại gì nữa. Leo vào thôi”
Seichi đạp chân lên gờ tường, hai tay với cao nắm lấy thành tường, thót người lên sau đó nhảy sang phía bên kia.
Akami cũng mau chóng trèo lên sau đó.
Phịch...
Akami nhảy xuống.
Nhìn quang cảnh trước mặt, tóc gáy dựng hết cả lên.
Khung cảnh ngôi trường vào ban đêm khác xa với ban ngày.
Nó mang cho người ta cảm giác bồn chồn, lo lắng và rất không an tâm.
“Này...chúng ta vào thật đấy à?” Akami thì thầm.
Seichi nhìn Akami nói
“Cậu không cần phải nói nhỏ thế đâu, cứ nói bình thường thôi. Bảo vệ bây giờ đã đi ngủ rồi”
“Sao cậu biết?”
“Tớ có nhờ thư ký Lee điều tra lịch trình làm việc của bảo vệ rồi. Cậu yên tâm”
“Tớ làm sao mà yên tâm với cái tình huống thế này được hả?”
Hai bóng người dò dẫm trong đêm tối từ từ tiến vào dãy nhà.
Không gian bên trong yên ắng đến lạ thường, bất kì tiếng động nhỏ nào cũng có thể khiến người ta giật mình.
“Này, cậu cầm lấy” Seichi đưa cho Akami một cái đèn pin.
Cả hai bật đèn pin lên, sau đó bước lên cầu thang đi lên tầng hai.
Trường trung học Takamida gồm có ba dãy nhà kết nối với nhau thành hình chữ U. Lớp của Seichi nằm ở tầng 1 dãy bên trái nhìn từ cổng vào.
Đạp...đạp....
Tiếng bước chân hai người vang lên trong hành lang tối tăm.
Cả hai lặng lẽ từng bước ngang qua từng lớp học, đến căn phòng nằm cuối hành lang.
Seichi rọi đèn lên trên.
Tấm bảng nhỏ ghi [Lớp 1-9] hiện ra.
“Vào thôi”
Seichi cầm lấy tay kéo cửa, từ từ kéo cửa ra.
Một hơi lành lạnh thổi vào hai người.
Akami khẽ run lên.
Seichi nhíu mày bước vào lớp, Akami đi theo ngay sau lưng.
Hai người rọi đèn xung quanh lớp học, từ từ đi đến dãy bàn ở giữa.
Một...hai...ba...bốn...năm...
“Chính là cái bàn này”
Seichi đứng trước bàn học thứ năm của dãy giữa, đèn pin chiếu thẳng vào bàn.
Cái bàn cũ kỹ, mặt bàn nhiều vết xước, lớp sơn nhiều chổ phai màu nhiều chổ bong tróc ra.
“Hình như đã rất lâu rồi không có ai ngồi chổ này” Seichi nhận xét.
“Đây...đây là bàn học của Hanako, ai mà dám ngồi vào chứ?” Akami gương mặt hiện lên đặc sắc nói.
Seichi chạm bàn tay vào mặt bàn, vuốt nhẹ một cái.
“Mặt bàn sao lại nhiều vết xước thế này nhỉ?”
“Ai mà quan tâm tới cái mặt bàn làm gì chứ. Cậu làm gì thì làm lẹ đi rồi còn về” Akami hối thúc.
“Hanako san, Hanako san, Hanako san” Seichi gọi ba tiếng.
Akami giật nảy mình.
“Thằng ngốc kia, cậu vừa làm gì thế hả?”
“Tớ thử gọi tên Hanako xem có gì xảy ra không?” Seichi thản nhiên nói.
Akami hoang mang tột độ.
“Được rồi. Chúng ta mau về thôi”
Akami kéo tay Seichi.
“Đợi chút đã. Tớ muốn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo”
“Đừng có ngốc như thế nữa. Mau rời khỏi đây thôi” Akami gần như muốn gào thét lên.
Rầm!...
Cánh cửa sau lưng hai người bỗng nhiên đóng mạnh lại.
Akami giật thót tim, quay người lại tay run run cầm đèn pin rọi ra phía cửa.
Seichi cũng rọi đèn ra theo.
Bỗng lúc này cả hai người cảm thấy không khí xung quanh trở nên nặng nề và lạnh hơn rất nhiều.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Hai cậu...đang... tìm....tớ...đấy...à...?”
Một giọng nói nữ sinh lạnh lẽo, trong suốt, chậm rãi vang lên từ phía cuối lớp.
Seichi cùng Akami từ từ quay người lại, rọi đèn pin vào phía phát ra tiếng nói.
“Sei...seichi...kun...”
Akami run rẫy siết chặt cây đèn pin trong tay.
Gương mặt Seichi nhăn nhó nhìn vào kẻ đang ngồi ở cuối lớp.