Chương 81: Nữ Hoàng Vampire.
Làng Xuyên Vũ, canh một.
“Ca ca, muội sợ...” Vũ Nhi nắm chặt tay Vũ Ngôn nói.
“Muội đừng lo, chúng ta cứ làm theo kế hoạch của Vương chưởng môn, sẽ không sao đâu” Vũ Ngôn xoa xoa đầu Vũ Nhi.
Hai anh em đang bước từng bước trên đường hướng về phía nhà của trưởng làng.
Khung cảnh hai bên lạnh lẽo, âm u, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Bốn tiếng trước.
“Chết? Vương chưởng môn, ý người là sao?” Mạc Vũ Ngôn sửng sốt hỏi.
“Chúng ta sẽ câu cá, hai người các ngươi sẽ là mồi câu”
Vương Nhất Tự thản nhiên nói
“Hai ngươi chỉ cần dụ cho con Thi vương kia xuất hiện, việc còn lại bản tọa cùng mấy tên đệ tử sẽ giải quyết.
Nhưng mà...có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, các ngươi có dám hay không?”
“....” Mạc Vũ Ngôn.
“Vương chưởng môn, chỉ cần có thể tiêu diệt được Thi vương hãm hại dân làng, ta không sợ” Mạc Vũ Nhi ánh mắt đầy quyết tâm nói.
“Thế nào?” Vương Nhất Tự nhìn Vũ Ngôn hỏi.
“Được” Vũ Ngôn nắm chặt nắm đấm.
“Vũ Nhi đã không sợ, người làm ca ca như ta há lại sợ. Tất cả theo sắp xếp của Vương chưởng môn”
“Rất tốt a” Vương Nhất Tự mỉm cười, sau đó lại nói tiếp.
“A Kiệt, Thiên Cầm, hai người các ngươi sẽ là chủ lực tấn công. Tiểu Kha, Cốt Độc và ba người các ngươi sẽ phụ trách bảo vệ cho Doanh Doanh trong khi nàng triển khai thuật hỗ trợ”
Đám đệ tử gật đầu.
“Được rồi. Tất cả lại đây”
Đám người tụm lại quanh Vương Nhất Tự.
“A Kiệt ngươi trước tiên thế này...thế này...”
Vũ Ngôn, Vũ Nhi bước từng bước chậm, còn cách căn nhà của trưởng làng hơn chục thước.
‘Khí tức này....xuất hiện rồi’
Vương Nhất Tự ngẫm nghĩ khi cảm nhận được một luồng khí tức phát ra từ căn nhà.
“Tất cả tập trung, nó xuất hiện rồi” hắn truyền âm cho mọi người.
Cả đám người đang ẩn nấp, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía căn nhà.
Két....
Hai anh em Vũ Ngôn Vũ Nhi chợt khựng lại.
Ánh mắt thoáng hiện lên sợ hãi khi cánh cửa căn nhà từ từ mở ra.
Một nữ nhân ăn mặc kỳ lạ, gương mặt che kín bởi một chiếc khăn, từ từ bước ra.
Khư...khư....
Nữ nhân kia phát ra âm thanh giống hệt như tên Thi vương trước kia.
Nhưng khí tức có phần mạnh hơn gấp bội.
Vương Nhất Tự gương mặt hiển hiện lên đặc sắc
‘Cái quái gì thế...? Đó...đó rõ ràng là...đồng phục của học sinh kia mà?
Sao lại có thể xuất hiện ở đây?’
“Tên Thi vương này vốn thuộc về thế giới khác, điều này cũng là bình thường” hệ thống giải thích.
Thi vương chầm chậm đi tới chổ Vũ Ngôn, Vũ Nhi.
Hai anh em bất chợt lùi lại mấy bước.
“Ca...” Vũ Nhi nắm chặt tay ca ca, toàn thân run lên.
Vũ Ngôn đứng che cho muội muội, nhưng hai chân cũng đã run lên cầm cập khi bị khí tức của Thi vương đè nén xuống.
“Thiên Cầm, A Kiệt lập tức hành động” Vương Nhất Tự truyền âm cho hai đệ tử.
Thiên Cầm liền vận khí tức, bộc phát ra Hàn khí.
Âu Dương Kiệt nắm chắc Tử Liên Kiếm vận Lăng Ba Vi Bộ lướt đến.
Hàn băng rất nhanh lan đến chổ Thi vương, lập tức đóng băng nửa thân người của Thi vương.
Rẹt....
Âu Dương Kiệt từ chổ ẩn nấp lướt đến, vận toàn bộ sức lực, một kiếm quét ngang cổ, đầu Thi vương lập tức rơi độp dưới đất. Chiếc khăn che mặt cũng rơi xuống, một gương mặt quỷ dị, xấu xí hiện ra.
“Hử? Sao lại đơn giản vậy?” Âu Dương Kiệt ngốc trệ.
“Rõ ràng khí tức rất mạnh, làm sao lại một kiếm đã kết thúc?”
Thiên Cầm nhíu mày, thu hồi lại Hàn khí.
“Có gì đó không đúng” Vương Nhất Tự nhăn mặt nói.
Thắc mắc còn chưa dứt thì thân thể Thi vương bất chợt rung lắc, từ chổ vết cắt ở cổ mọc ra mấy xúc tu.
Những xúc tu quấn lại với nhau, tạo thành một cái đầu y như trước.
Cái đầu Thi vương bị chém rơi dưới đất cũng mọc ra xúc tu, nhanh chóng tái tạo ra một thân thể khác.
Khư....khư...
Hai Thi vương giống hệt nhau từ từ đứng lên, đối diện với đám người.
Âu Dương Kiệt vội nhảy về sau, đứng trước mặt hai anh em Vũ Ngôn, Vũ Nhi, lấy ra Hộ Sơn Thuẫn.
Thiên Cầm cũng nhảy đến.
“Sư tỷ, chuyện này là sao? Rõ ràng đã bị chém bay đầu, sao giờ lại hóa thành hai con?”
“Cẩn thận. Tên này e là không đơn giản đâu” Thiên Cầm âm trầm nói.
Viu...
Hai con Thi vương đột nhiên biến mất.
Một con Thi vương xuất hiện bên cạnh Âu Dương Kiệt, một quyền đánh vào ngang sườn.
Bành!
Âu Dương Kiệt không kịp phản ứng, liền bị đánh văng ra hơn bảy tám thước, phun ra máu.
Lục Thiên Cầm liền lướt đến, Ỷ Thiên Kiếm chém ngang tới, vừa che chắn cho hai anh em Vũ Ngôn, vừa trực chém đôi tên Thi vương kia.
Bang!
Thiên Cầm nhíu mày.
Tên Thi vương thứ hai bất chợt xuất hiện, rất nhanh tạo ra một màn chắn, bảo vệ cho tên kia.
Cảm thấy không ổn, Thiên Cầm liền nhanh nhất nhảy lui lại phía sau.
Âu Dương Kiệt lướt đến, ôm hai anh em Vũ Ngôn nhảy ra xa.
“Một tên công, một tên thủ, đúng là khó nhằn thật” Thiên Cầm nhăn mặt.
Thiên Cầm còn chưa kịp đáp xuống đất liền bị tên Thi vương áp sát, tung một quyền vào giữa ngực.
Thiền Cầm giơ Ỷ Thiên kiếm lên trước đón đỡ.
Bang!
Thiên Cầm bị đánh văng ra xa, một chân khuỵu xuống, kiếm chống xuống đất.
‘Không những di chuyển nhanh mà thực lực cũng rất mạnh’
Thiên Cầm nhăn mặt, hai cánh tay đau buốt.
“Sư tỷ, ngươi không sao chứ?” Âu Dương Kiệt lo lắng hỏi.
“Ta không sao. Tập trung vào kẻ địch đi” Thiên Cầm nhăn mặt.
Liễu Doanh nấp ở phía xa liền thì triển thuật Trị liệu lên hai người.
“Sư đệ, mang hai anh em Vũ Ngôn tránh ra”
Thiên Cầm vừa nói vừa vận khí tức, Hàn băng khí tức bộc phát ra.
Âu Dương Kiệt liền nhanh nhất lướt đến, ôm anh em Vũ Ngôn, Vũ Nhi nhảy lùi lại phía xa.
“Hàn Băng Bạo Nộ”
Thiên Cầm hét lớn, mặt đất lập tức đóng băng, băng phách nhanh chóng lan rộng ra, chỉ trong vài cái nháy mắt đã lan đến chổ hai tên Thi vương.
Hai tên Thi vương chưa kịp lùi ra liền bị Thiên Cầm băng phong tại chổ.
“Băng Hoa Bạo Vũ"
Thiên Cầm giơ cao Ỷ Thiên kiếm lên, trực chém về phía hai tên Thi vương.
Bặc....
Ngay lúc này, Vương Nhất Tự liền xuất hiện trước mặt Thiên Cầm, tay ngăn nàng lại.
“Chưởng môn, người....?” Thiên Cầm gương mặt ngốc trệ hỏi.
Vương Nhất Tự ánh mắt âm trầm nói
“Ngươi sẽ không thể giết bọn chúng với đòn này đâu. Ngược lại sẽ chỉ làm cho số lượng bọn chúng tăng lên thôi"
Thiên Cầm thu hồi lại kiếm pháp, nhíu mày nhìn hai tên Thi Vương đang bị băng phong.
Âu Dương Kiệt sau khi đưa hai anh em Vũ Ngôn đến chổ Liễu Doanh liền nhảy đến chổ Vương Nhất Tự.
Ba!
Một tiếng vỗ tay vang lên. Cả đám người giật mình nhìn lên phía trên nóc nhà của trưởng làng.
Một thiếu nữ xinh đẹp toàn thân mặc y phục màu đỏ thẫm như máu đang ngồi chễm chệ trên một cái ghế làm bằng xương người.
Ả ta hai chân bắt chéo, tay chống cằm, miệng hiển hiện nụ cười gian trá nhìn đám người Vương Nhất Tự.
“Quan sát tốt lắm!”
Nữ nhân cười khen Vương Nhất Tự.
“Ngươi là...?” Vương Nhất Tự hỏi.
Nữ nhân kia tuy không hề phát ra khí tức, nhưng áp lực tỏa ra rất lớn.
“Ngươi có thể gọi ta Nữ Hoàng Vampire”
“Chủ nhân, nữ Vampire kia rất mạnh, người nên cẩn thận" hệ thống nhắc nhở.
“Bọn các ngươi rốt cuộc là đang có âm mưu gì?” Vương Nhất Tự gằn giọng hỏi.
“Sao lại là âm mưu? Nói đúng thì phải là kế hoạch. Kế hoạch xóa sổ những tên như ngươi” Nữ hoàng Vampire thản nhiên nói.
“....” Vương Nhất Tự.
“Nhưng ta được lệnh không được giết ngươi ngay bây giờ, tiếc thật”
Nữ hoàng Vampire lắc đầu
“Nhưng mà...”
Nữ hoàng Vampire ngưng lại, tay giơ cao, triệu hồi ra một cổng không gian.
Một phân thân của ả bước từ bên trong ra, dẫn theo một nữ nhân đang bị khống chế.
“Doanh Doanh?” Vương Nhất Tự lo lắng gọi.
“Phu quân, cứu thiếp...”
Liễu Doanh nhỏ giọng gọi Vương Nhất Tự.
Cổ nàng đang bị phân thân của nữ hoàng Vampire khống chế.
‘Làm sao mà...Doanh Doanh đang ẩn nấp cùng đám Tiểu Kha, Cốt Độc kia mà...?’
“Sư nương"
Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt cũng lo lắng gọi Liễu Doanh.
“Không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Ngươi nghĩ hai tên kia có thể cản được ta hay sao?”
Nữ vương Vampire thản nhiên nói với Vương Nhất Tự.
“Ngươi lập tức thả nàng ra ngay, nếu không...”
Vương Nhất Tự cả giận, bàng bạc Hắc khí tức phát ra.
“Nếu không thì sao?”
Nữ hoàng Vampire nghiêng đầu hỏi.
Chỉ trong nháy mắt Vương Nhất Tự liền biến mất khỏi chổ đang đứng, xuất hiện trước mặt phân thân của nữ hoàng Vampire, Sát Thiên Ma Hoàng kiếm liền chém xuống.
Bang!
Một màn chắn hộ giáp đỏ rực liền lập tức xuất hiện, che chắn cho tên phân thân.
Ầm Ầm...
Một vụ nổ lớn nổ ra khi Sát Thiên Ma Hoàng kiếm chạm vào màn chắn.
Vương Nhất Tự từ trong đám khói nhảy ra, gương mặt hiện lên ngưng trọng.
‘Sát Thiên Ma Hoàng kiếm làm sao lại không thể chém được cái màn chắn hộ giáp kia?’ Vương Nhất Tự nói thầm.
“Xem ra nữ nhân này rất quan trọng với ngươi nhỉ?” Nữ hoàng Vampire nói.
Ngay lúc này, Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt từ hai bên xuất hiện, nhằm hướng Nữ hoàng Vampire mà đánh tới.
Nữ hoàng Vampire hừ lạnh một tiếng.
“Ruồi muỗi tránh sang một bên"
Dứt lời, một khí tức khủng bố phát ra, đánh vào hai người.
Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt bị luồng khí tức kia đánh bật đi, văng ra xa, phun ra ngụm máu.
“Mau thả người" Vương Nhất Tự hét to, chân dậm mạnh, nhảy lên cao.
Tay vung kiếm nhằm hướng nữ hoàng Vampire chém xuống.
Nhưng ngay lập tức lại bị màn chắn kia chặn lại.
Vương Nhất Tự lại bị đẩy lùi ra mươi thước, gương mặt nổi gân xanh giận dữ.
“Chủ nhân, người hãy bình tĩnh" hệ thống nói.
Bỏ mặc lời nói của hệ thống, Vương Nhất Tự lại trực lao lên.
Rắc rắc...
Thiên Cầm lãnh trọn một đòn của nữ vương Vampire, thân thể bị trọng thương, không thể giữ được lớp băng phong phong ấn hai tên Thi Vương kia.
Lớp băng liền vỡ ra.
Cả hai tên Thi Vương được giải thoát khỏi băng phong liền lập tức lướt đến chổ Vương Nhất Tự tấn công.
Bành!
Hai quyền đánh trực tiếp vào ngực Vương Nhất Tự, đem hắn đánh văng ra xa, nằm sấp trên mặt đất.
Hai tên Thi Vương sau đó liền nhảy lùi lại, đứng hai bên Nữ hoàng Vampire.
“Cũng không có gì đặc biệt" Nữ hoàng Vampire bĩu môi.
“Phu quân...” Liễu Doanh hai hàng nước mắt chảy ra, gọi với Vương Nhất Tự.
“Chưởng môn...” Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt lo lắng đồng thanh.
“Ta...không sao...”
Vương Nhất Tự chật vật đứng lên, khóe miệng chảy máu.
Ánh mắt giận dữ nhìn Nữ hoàng Vampire.
“Ngươi có thể làm gì ngoài việc nhìn ta bằng ánh mắt đó?”
Nữ hoàng Vampire nghiêng đầu hỏi.
Vương Nhất Tự cất đi Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, lại lôi ra Như Ý Kim Cô bổng.
“Ngươi sẽ biết thôi"
Vương Nhất Tự gằn giọng, liền vận thân pháp nhảy lên.
“Hahahaha....” Nữ hoàng Vampire cười lớn.
Một cổng dịch chuyển hiện ra phía sau.
“Hôm nay ta tạm tha cho ngươi. Muốn cứu nữ nhân này, đến Quỷ Vực Solomon tìm ta" Nữ hoàng Vampire thản nhiên nói.
Liền trong chớp mắt đám người Nữ hoàng Vampire biến mất vào cổng dịch chuyển.
“Đứng lại"
Vương Nhất Tự hét lớn, liền nhanh nhất lao đến.
Viu...
Tay hắn chụp vào hư không.
“Doanh...Doanh...” Vương Nhất Tự nhỏ giọng.
Aaaaaaaaa....
Tay hắn nắm chặt lại.
Giận dữ bộc phát ra toàn bộ khí tức.
Luồng áp lực khủng bố phát ra đè nén tất cả mọi thứ xung quanh.
“Chưởng môn...” Âu Dương Kiệt khổ sở gọi.
Thiên Cầm cố gắng đứng dậy, nhảy đến chổ Vương Nhất Tự.
Nàng nắm lấy tay hắn, giọng run run nói
“Chưởng môn...xin người dừng lại...”.