Chương 77: Rừng sương mù.
“Sư đệ...”
Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt liền lao lên Võ Đài, đỡ Tạ Phong dậy.
“Đệ...đệ thắng rồi...” Tạ Phong gắng gượng nói.
Vương Nhất Tự cùng năm phu nhân cũng bước lên Võ đài.
“Chưởng môn...sư...nương...đệ tử...thắng rồi...”
Vương Nhất Tự mỉm cười hài lòng
“Đúng. Ngươi đã thắng”
Liễu Doanh liền vận khí tức, chữa trị cho Tạ Phong.
“Đa tạ sư nương...”
Tạ Phong chật vật níu người Âu Dương Kiệt đứng dậy, nhìn xung quanh khán đài.
Khán đài lúc này như bùng nổ lên những tiếng reo hò.
Tất cả đều hô lớn hai chữ
“Tạ Phong”
“Tạ Phong”
Quảng trường lớn tại Hàn Vân thành cũng nổ tung lên bởi những tiếng hò reo.
Cả ngàn người cùng gào thét tên Tạ Phong.
Không khí còn vui hơn ngày lễ.
Tạ Ứng Thành đứng trên lầu cao, cảm xúc lúc này không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Hắn chỉ biết đứng đó, nhìn chăm chăm vào nhi tử hắn tên màn hình lớn, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Hoa Miên Nhược lặng lẽ đứng dưới Võ Đài nhìn đám người Vương Nhất Tự, Tạ Phong.
Nàng sau đó quay đi, ánh mắt hiện lên buồn rười rượi...
Tiểu Kha, Cốt Độc hôm trước theo lệnh chưởng môn đi tìm tung tích làng Xuyên Vũ, cuối cùng cũng đã có phát hiện.
Một nơi nào đó cách Tô Châu thành hơn hai trăm dặm về phía Nam.
“Là khu rừng này sao?”
Tiểu Kha nhíu mày nhìn vào bên trong một khu rừng tối tăm, cây cối um tùm, sương mù dày đặc không thấy lối đi.
“Đúng. Ta đã hỏi qua rất nhiều người sinh sống quanh đây. Tất cả đều nói làng Xuyên Vũ nằm ở trong khu rừng này. Nhưng mà...”
Cốt Độc ngừng một chút.
“Nhưng sao?”
“Họ điều nói là một năm trước đây, khu rừng bỗng trở nên rất kỳ lạ, không những xuất hiện sương mù, mà ban đêm bên trong rừng còn phát ra những âm thanh ghê rợn, đã có nhiều vụ mất tích kỳ lạ, vì thế không ai dám đến gần.
Rất nhiều người cũng rời khỏi nơi sống, họ không dám ở gần khu rừng này...”
Tiểu Kha trầm ngâm
“Vậy là làn sương này chỉ xuất hiện khoảng hơn một năm trước thôi sao? Đúng là rất kỳ lạ...”
“Đường chủ, chúng ta có nên tiến vào không?” Cột Độc hỏi.
Suy nghĩ một chốc, Tiểu Kha quyết định
“Tiến vào thôi. Chúng ta được lệnh là phải tìm được làng Xuyên Vũ, không thể cứ như thế mà trở về được...”
Cốt Độc cũng gật đầu.
“Hai ngươi ở lại đây canh chừng. Nếu sau một ngày không thấy bọn ta trở lại, lập tức quay lại Tô Châu thành báo cho chưởng môn” Tiểu Kha căn dặn hai tên đệ tử.
“Rõ”
Sau đó Tiểu Kha, Cốt Độc dẫn theo ba tên đệ tử giới luật đường khác từ từ bước vào khu rừng.
“Các ngươi nhớ bám sát, sương mù dày đặc thế này rất dễ bị lạc” Tiểu Kha căn dặn ba tên đệ tử.
“Đệ tử minh bạch” bọn hắn đồng loạt gật đầu nói.
Năm người dò dẫm trong đám sương mù dày đặc, sương mù dày đến mức bàn tay giơ lên trước mặt cũng chỉ thấy mờ mờ.
Đám người đi hơn mươi phút vô sâu bên trong. Bọn hắn không thể biết được là mình đã đi được bao xa, hay là vị trí hiện tại là chổ nào.
Tất cả đều trắng xóa.
Bỗng Cốt Độc nhăn mặt, một mùi khó chịu xộc vào mũi hắn.
“Mùi này là... mùi máu...”
“Cẩn thận...”
Tiểu Kha cũng cảm nhận được sự nguy hiểm khắp xung quanh.
Gương mặt nha đầu này trở nên lo lắng cực kỳ.
Xoạt...xoạt...
“Có chuyển động...”
Cốt Độc nhíu mày, cố gắng quan sát xung quanh.
Cả năm người nắm chặt vũ khí trong tay, hướng về phía tiếng động phát ra.
Một bóng người lờ mờ hiện ra.
“Kẻ nào?” Tiểu Kha hỏi.
“Các ngươi nói lớn quá đấy”
một thanh niên xuất hiện trước mặt đám Tiểu Kha, gương măt ngưng trọng, nhỏ giọng nói
“Các ngươi sẽ bị nó phát hiện thôi...”
Tiểu Kha cùng Cốt Độc nhíu mày.
“Muốn sống thì đi theo ta” thanh niên ra hiệu cho đám người đi theo.
“Đường chủ...có nên theo hắn?” Cốt Độc hỏi.
“Cứ đi thôi. Nếu tên đó dám dở trò, ta sẽ một kiếm kết liễu hắn” Tiểu Kha âm trầm nói.
Tiểu Kha quyết định đi theo người thanh niên kia là có lý do.
Mới vừa nãy nàng bất giác cảm nhận được một áp lực rợn người, dù chỉ là thoáng qua, nhưng áp lực đó gây cho nàng một cảm giác bất an mãnh liệt.
Không phải hung thú, không phải Yêu thú, cũng không phải Ma thú, mà là một thứ gì đó khác, một thứ rất nguy hiểm.
Thứ áp lực đó chỉ chợt thoáng xuất hiện cùng với mùi máu kia, liền sau đó biến mất.
Tiểu Kha đi theo Mộc Phiến La rất lâu, ở Yêu giới, nguy hiểm nào cũng đã từng trãi, nhưng cái cảm giác vừa rồi làm nàng sởn cả tóc gáy.
Nhưng đối với thanh niên kia thì khác, nàng có thể cảm nhận được hắn chỉ là một người bình thường, không hề có liên can gì đến cái thứ kia.
Đi theo hắn có thể sẽ an toàn, còn hơn là cứ dò dẫm trong khu rừng u ám này.
Nàng và Cốt Độc nếu như gặp phải nguy hiểm, có thể tự lo cho bản thân, nhưng ba tên đệ tử đi theo sẽ không thể lo được, với đám sương mù dày đặc như thế này, rất khó để nàng bảo đảm an toàn cho chúng nếu bị tấn công bất ngờ.
Năm người liền cùng theo sau người thanh niên kia, đi hơn nám sáu phút, đám người tiến vào một hang đá.
Bên trong hang cũng có sương mù, nhưng thưa thớt hơn ở bên ngoài.
Đi theo tên thanh niên kia tiến sâu vào bên trong hang, sương ngày một ít đi, tới khi đến cuối hang, sương mù cũng không còn nữa.
Tiểu Kha quan sát xung quanh.
Một đống lửa đã tàn ở giữa, phía sát vách hang có một đống rơm lớn.
“Ngươi sống ở chổ này sao?” Tiểu Kha hỏi người thanh niên kia.
“Không. Đây không phải nơi ta sống, chỉ là chổ ở tạm thời thôi”
Người thanh niên vẫn nhỏ giọng nói.
Cốt Độc ra hiệu cho ba tên đệ tử ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn thanh niên kia hỏi
“Ngươi tên gì?”
“Ta là Mạc Vũ Ngôn, người làng Xuyên Vũ. Các ngươi hẳn là người ở bên ngoài đến?”
“Đúng vậy” Cốt Độc nói.
“Các ngươi đến nơi này làm gì?”
“Bọn ta đến để tìm tung tích của làng Xuyên Vũ”
Mạc Vũ Ngôn khẽ nhíu mày
“Làng ta trước giờ không hề liên quan gì đến bên ngoài, các ngươi vì sao lại đến tìm?”
“Một nha đầu tên Mạc Vũ Nhi nhờ chúng ta đến để giúp đỡ làng...” Tiểu Kha nói.
Mạc Vũ Ngôn bất chợt hốt hoảng, vội vàng hỏi Tiểu Kha
“Vũ Nhi? Nó vẫn còn sống sao?”
“Ngươi biết nha đầu đó?”
Vũ Ngôn gật đầu, ánh mắt ủ rũ
“Vũ Nhi là muội muội ta...”
“Vậy ra ngươi là ca ca của nha đầu đó”
“Vũ Nhi hiện giờ đang ở đâu?” Vũ Ngôn lo lắng hỏi.
“Ngươi không cần lo lắng. Muội muội ngươi hiện đang ở cùng với chưởng môn của chúng ta, rất an toàn” Cốt Độc nói.
Mạc Vũ Ngôn thở ra nhẹ nhõm.
“Bọn ta có nghe Vũ Nhi kể sơ lại chuyện ở đây. Nhưng còn quá nhiều cái mơ hồ không rõ. Ngươi liệu có thể kể cho bọn ta nghe, rốt cuộc là ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Kha hỏi.
Mạc Vũ Ngôn trầm ngâm
“Ta cũng không biết tại sao những điều kỳ lạ này lại xảy ra. Nhưng có một điều ta khá chắc chắn...”
“Điều gì?”
“Có một thứ gì đó rất nguy hiểm đang lởn vởn trong khu rừng này...”
Tiểu Kha nhíu mày
“Ngươi đã từng thấy thứ đó chưa?”
Vũ Ngôn lắc đầu
“Trong làng chưa từng ai thấy thứ đó mà còn sống cả...ta cũng chưa từng...”
“...” Tiểu Kha.
“Đường chủ, lúc nãy trong rừng ta cảm nhận được một luồng sát khí rất lớn...” Cốt Độc nói.
“Ừm. Ta cũng cảm nhận được. Nó không hề giống với bất cứ cái gì mà ta đã từng biết. Một thứ gì đó rất kỳ lạ, rất nguy hiểm...” Tiểu Kha gương mặt ngưng trọng.
“Các ngươi nếu như đối mặt với thứ đó, chỉ cần nín thở là được. Lần trước ta đã bị nó truy đuổi, cũng là may mắn nhận ra được chuyện này...” Vũ Ngôn nói.
“Có cách nào để thoát ra khỏi khu rừng này không?” Tiểu Kha hỏi.
“Không” Vũ Ngôn âm trầm nói.
“Nhưng sao Vũ Nhi lại thoát ra được? Nha đầu đó nói là nhờ ngươi giúp đỡ?”
Mạc Vũ Ngôn thở dài
“Ta cũng không biết làm sao Vũ Nhi lại có thể thoát ra được khu rừng này”
“Mấy tháng trước ta và Vũ Nhi định sẽ tìm đường ra khỏi đây, nhờ người giúp đỡ làng. Nhưng càng đi vào rừng thì bọn ta lại càng đi lạc.
Ta vốn sống ở đây từ nhỏ, đối với khu rừng này cũng là rất nhiều quen thuộc, nhưng cũng không cách nào tìm được đường trong đám sương mù này....”
“Bọn ta lang thang trong rừng hơn một ngày thì gặp phải thứ đó.
Ta bảo Vũ Nhi trốn đi, còn mình thì dụ thứ đó tránh khỏi.
Cuối cùng lại là lạc mất Vũ Nhi, đến bây giờ”
“Ta cũng là bị lạc, không thể tìm được đường về làng. Nên đành phải sống tạm ở trong hang động này...”
“....” Tiểu Kha, Cốt Độc, ba tên đệ tử.
Võ đài trung tâm Tô Châu thành, sáng hôm sau.
Hôm nay bảng Thượng Anh tài Luận võ khởi tranh.
Bầu không khí trên khán đài lúc này càng là sôi nổi hơn hôm qua.
Tất cả mọi người có mặt trên khán đài đều đang bàn luận rất sôi nổi.
Đa số đều chú ý đến Đệ tử của Thương Sơn phái, Âu Dương Kiệt.
Vì sao ư?
Rất đơn giản, màn trình diễn của Tạ Phong hôm qua phải nói là rất mãn nhãn, một cái đệ tử Thất lưu phái liền một mạch đoạt lấy quán quân bảng Hạ, điều này trước đây chưa từng có.
Đương nhiên, Tạ Phong là Tạ Phong, Âu Dương Kiệt là Âu Dương Kiệt, không thể tránh khỏi những bàn tán.
“Hôm nay Thương Sơn phái cử ra đệ tử là Âu Dương Kiệt a"
“Là tên phế vật Âu Dương gia sao?”
“Đúng vậy”
“Ta nghe bảo hắn ở Môn phái Luận võ đoạt được quán quân là do bọn sư huynh sư tỷ nhường cho...hẳn là nhờ may mắn thôi...”
“Vậy xem ra thực lực của hắn không cao a”
“Bảng Thượng khác xa bảng Hạ, hắn nếu thực lực không đủ hẳn là sẽ bị ngược rất thê thảm đây...”
Đám đệ tử Thương Sơn phái đứng dưới Võ đài cũng nghe được mấy lời bàn tán đó.
“Sư đệ, ngươi đừng bận tâm mấy lời nói nhãm đó, cứ tập trung đánh hết sức là được” Thiên Tuyết nói.
“Ta tin sư đệ sẽ giành được quán quân thôi” Mẫn Nhi cũng nói.
“Sư huynh, ngươi sẽ làm được thôi”
Ngồi trên khán đài, Vương Nhất Tự cùng năm phu nhân cũng là đang dõi theo đám đệ tử.
“Phu quân, thiếp cảm thấy những tên đệ tử của những môn phái khác, thực lực đúng là rất mạnh...” Tố Tố quan sát phía dưới nói.
“Đúng. So với A Kiệt nhà ta, bọn chúng quả là mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt là tên đó” Mộc Phiến La chỉ tay về tên đệ tử mặc đồng phục trắng viền đỏ, gương mặt hắn hiện lên rất kiêu ngạo.
Vi Nghi, Liễu Doanh cùng Minh Anh cũng nhíu mày nhìn tên đó.
“Chắc chắn là Võ Vương Đỉnh phong” Phiến La nói thêm.
“Mấy nàng đừng tự đề cao kẻ thù quá. A Kiệt cũng không phải dạng vừa đâu”
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
“Phu quân, chàng tự tin mấy phần?”
Liễu Doanh hỏi.
“Mười phần!”.
Phía trên, Hà trưởng lão cùng Mộng Khắc Tuệ cũng là đang quan sát.
“Để ta xem xem tên phế vật kia bị ngược nam bắc không nhận ra là như thế nào” Hà Phương âm trầm nói.
“....” Mộng Khắc Tuệ.
Ở quảng trưởng trung tâm Hàn Vân thành lúc này cũng đã chật kín người.
Hôm qua Tạ Phong đã làm cho dân chúng trong thành rất hãnh diện, bọn hắn trong lúc này trong lòng ngập tràn hy vọng đối với Âu Dương Kiệt.
Tạ Ứng Thành vẫn là ngồi trên lầu cao quan sát màn hình lớn.
Đôi mắt đỏ ngầu, thần sắc rũ xuống, tất cả là vì hắn khóc cả đêm qua.
Sau một tràng giới thiệu, Hiệu thành chủ cũng nhường Võ đài lại cho thí sinh tiến lên bốc thăm.
Tên đệ tử mà Phiến La nhắc đến, đi ngang qua trước mặt đám đệ tử Thương Sơn phái.
Hắn nhìn bọn họ bằng nữa con mắt, gương mặt kiêu ngạo bật ra lời nói.
“Rác rưỡi!”
“Rác rưỡi?”
Mẫn Nhi ngơ ngác nhìn xung quanh
“Hắn là đang nói chúng ta?”
Đám người Mẫn Nhi âm trầm nhìn hắn.
“Ngươi nói ai là rác rưởi?” Thiên Cầm âm trầm hỏi.
Tên thanh niên kia khóe miệng hiển hiện nụ cười khoái trá, chỉ tay vào Âu Dương Kiệt nói
“Ta nói cả đám các ngươi là rác rưởi đấy, nhất là hắn. Có ý kiến gì?”
“Ngươi...” Thiên Cầm cả giận trực ra tay, liền bị Âu Dương Kiệt ngăn lại.
“Sư tỷ, tên đó là của đệ” Âu Dương Kiệt gằn giọng.
Thiên Cầm ngừng lại, nói với Âu Dương Kiệt
“Sư đệ, nếu gặp hắn, nhất định cho hắn sống không bằng chết cho ta”
“Nhất định”
Âu Dương Kiệt âm trầm nói, sau đó tiến lên Võ đài bốc thăm.
Lại nói, tên kia là ai, sao lại kiêu ngạo, khinh người như thế?
Sau khi bốc thăm xong, đám Mẫn Nhi mới biết.
Hắn là đệ tử nội môn của Thiên Dụ Hoắc Thần tông, Nhất lưu tông môn, là nhi tử của Thất tông chủ, Thất Nam Thiên.
Thất Nam Thiên được cho là ứng cử viên số một cho quán quân lần này.
Vì sao?
Vì hắn rất mạnh, không chỉ là Võ Vương Đỉnh phong, mà hắn còn sở hữu cả Lôi hệ chỉ thể.