Tình yêu đến, tựa như là một phép màu không báo trước. Tình yêu, thầm lặng một cách yên bình, không dậy sóng, giống như là sự sắp đặt của số phận. Tình yêu... Yêu là gì? Yêu là gì? Yêu là gì? Không yêu, liệu có được hay không? Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý... Lòng người mênh mông tựa như biển rộng. Tình yêu lại giống như thước đo lòng người. Có thể đo đạc được hay không? Hay là, chính con người phải dùng trái tim của con người để cảm nhận?
Nếu như đã là định mệnh, vậy mai sau sẽ thế nào? Có ai biết? Người giống như là một cơn gió, thổi đến những cánh hoa anh đào thơm ngát. Người giống như sương dày, mịt mù không lối thoát, bao trùm lên trái tim, ánh nhìn, và cả tâm trí. Người giống như là tất cả những gì tươi đẹp nhất tồn tại ở trong đất trời này.
Người đến bên đời, rồi lại như cánh chim bay cao, bay xa. Ai đó muốn đi theo người, muốn ở cạnh người, yêu thương người, liệu có thể được hay không? Hoa tươi đẹp đến mấy rồi sẽ có lúc tàn. Đời người cũng vậy, dù có xinh đẹp bao nhiêu cũng không thể nào cản lại dòng chảy của thời gian... Nếu như ai muốn đi ngược lại quãng đường đời vì ai, liệu người có cảm động mà bước đến?
Bình luận truyện