Editor: Xiu Xiu
Tô Yểu chống đầu hỏi: “Hôm nay sao cậu lại kỳ quái như thế?”
Cố Liên Y từ ngữ mập mờ, lúc này ra vẻ thoải mái nói: “Không phải mình kỳ quái là mình sợ miệng nói lung tung sẽ ra sai lầm.” Cô vỗ vỗ tay lái, nhìn về phía Tô Yểu: “Người đàn ông tốt còn rất nhiều, sao cậu chỉ nhìn thấy Lục Đông Đình thôi hả?”
“Mình có nói là xem trọng anh ta sao?”
“Biểu hiện hết sức rõ ràng.” Phía trước là đèn đỏ, Cố Liên Y giẫm lên phanh lại: “Lúc cậu ở Newyork, không phải đã nói với mình cậu thích một người sao, anh ta cũng có ý tứ với cậu, người đó như thế nào?”
Tô Yểu ngẩn người, không để ý lắm nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thanh bình tĩnh giống như sóng nước chẳng xao: “A... anh ta có vị hôn thê rồi.”
Cố Liên Y há miệng thở dốc: “A...”
Qua một lát lại ngượng ngùng mở miệng: “Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là đàn ông mà thôi, lớp mình còn rất nhiều người đàn ông độc thân không tồi đâu.”
Lần tụ hội này nghe nói là một phú nhị đại trong lớp trước kia mời khách, bao hẳn một phòng ở trong một hội sở tư nhân gần bờ sông.
Tô Yểu và Cố Liên Y mới vừa đẩy cửa ra, tiếng động lớn ầm ĩ liền yên tĩnh lại.
Dường như nam nữ vĩnh viễn có một định luật, càng là nữ sinh khác phái, càng không thể thích giống nhau. Trong mắt những nữ sinh khác, Cố Liên Y và Tô Yểu là hai người làm cho người khác chán ghét, lúc nào cũng ra vẻ thanh cao.
Nhưng thật ra ở phương diện nào đấy, Tô Yểu và Cố Liên Y là có chút giống nhau, ví dụ như trang điểm, lại ví dụ như dáng vẻ kệch cỡm. Nếu Cố Liên Y là chỉ dùng lời nói để nói thì Tô Yểu lại dùng hành động nhiều hơn.
Đa phần nam sinh đều là động vật thiên về thị giác, chỉ cần dáng vẻ xinh đẹp, cảm thấy đã vô cùng đáng yêu, thanh cao lại càng kích thích ham muốn chinh phục đỉnh Everest của bọn họ.
Mặc dù không được đa số người muốn gặp nhưng Cố Liên Y và Tô Yểu cũng có một nhóm nhỏ, bốn người rất lâu không gặp, tán gẫu rất vui vẻ.
Chỉ là, Tô Yểu không nghĩ tới sẽ gặp lại Tần Hoành ở đây.
Một bạn học tên là Tần Thông, sau khi biến đi một lát lại dẫn theo một người đi vào, người kia cầm lấy micro nói: “Xin chào mọi người, đây là anh họ của tôi Tần Hoành, thanh niên tài tuấn, trùng hợp ở gần đây, tới đây cho chúng ta thêm vui vẻ, mọi người chơi vui nhé.”
Bạn học hai ba tiếng cười nói: “Gặp qua bạn trai bạn gái, cũng chưa thấy mặt người anh này.”
Có bạn học lại nói: “Đúng là dáng vẻ rất tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn.”
Tô Yểu nhhinf thoáng qua người đàn ông ở giữa phòng cười đến vô hại, quả thật là tác phong nhanh nhẹn tuấn lãng phi phàm.
Vị trí mà Tô Yểu ngồi có vẻ gần, ánh mắt của Tần Hoành sớm đã bắt được cô, xuyên qua ánh đèn lung linh ở nơi này, cuối cùng ở trên khóe miệng anh có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt khẽ quét lại.
Có vài bạn học nữ cũng mang theo bạn trai, làm nũng để cho bạn trai đi lên hét, sau đó cũng có người đưa mic cho Tần Hoành.
Tần Hoành từ chối, nhưng vẫn hát một bài, thanh âm trầm thấp, hát lên tình ca nức nở, Tô Yểu cũng biết, anh hát rất hay.
Nhưng lúc khúc nhạc dạo vang lên, cô vẫn không khống chế nổi tâm trạng xao động của mình...
“Anh vì em mà trầm mê, cả đêm rồi vẫn không cách nào ngủ được, cho dù cả thế giới rời bỏ em, lại vẫn có anh đến, làm sao để nhận hết gió lạnh thay em, cho dù cả thế giới đầy tuyết rơi, chim cũng bay về phương nam, vẫn có anh ở đây, ngốc nghếch chờ em về...”
Anh hát được một nửa, rốt cuộc Tô Yểu nghe không vào, một hơi uống hết rượu trong ly, cầm túi đi ra ngoài.