Từng tiếng bước chân khi như dậm thẳng vào trái tim đang quặn đau của nàng. Bảo Tú giật mình nhìn theo cái xác lạnh lẽo của Hoàng Am đang được khiêng. Cả người anh vô hồn thõng xuống theo lực hút của Trái đất, cánh tay đung đưa theo từng bước chân của hai người kia, chiếc đầu nghẹo xuống, mấu vẫn im ỉm chảy ra, nhỏ giọt xuống nền.
Một xúc cảm trong Bảo Tú bỗng dâng trào, ép cả cô đứng dậy, chạy theo và ngăn cản hai người đó. Cả người cô loạng choạng trên không trung, bước được dăm ba bước lại ngã sõng soài ra đất. Dù chẳng thể đuổi kịp hai người kia nhưng cô vẫn cố cho đến khi cả người xây xát hết một lượt. Trong khoảng thời gian đó, cô đã “đi” ra ngoài căn phòng kính, gần đến thùng hàng mà Lệnh Sương xuất hiện lúc trước. Bảo Tú bất lực ngồi đó, đôi mắt ấy lại đỏ ửng lên mà chẳng thể khóc.
Lệnh Sương vui vẻ hưởng thụ sự đau đớn của Bảo Tú. Vài phút sau, Huyền Nhi nhẹ nhàng quay người lại và nói:
- Quân, anh đến rồi à?
- Nhi, em đang làm gì vậy? Em đã làm gì Hàn Lương?- Hàn Mạc Quân mồ hôi nhễ nhại đứng sau Nhi lên tiếng chất vấn.
Anh ngấp ngáp trở về khi nhận được thông báo của Hoàng Am về vụ cháy nhà, rồi theo định vị của cô mà đến. Vừa mở cửa xe ra là hai khẩu súng lên đạn chĩa thẳng vào mặt, buộc anh phải đi theo. Hàn Mạc quân được dẫn đến chiếc cửa sắt hoen gỉ sau vài vòng loanh quanh khu này. Mở cửa ra là mùi máu xộc thẳng lên mũi anh, đi được vài bước thì thấy Hàn Lương đang bị trói mê mệt trên ghế, đôi tay run lên từng đợt, bên cạnh là người yêu cũ và vài tên giang hồ, ngoài căn phòng kính là Bảo Tú thẫn thờ ngồi trên đất. Thấy Hàn Mạc Quân đi vào, bọn họ chia làm đôi, một nhóm ra ngoài kìm hãm cô, một nhóm ở bên trong cùng Nhi.
Sau khi hết sức đẩy nhanh tiến độ công việc, Hàn Mạc quân chợt thấy khung ảnh nhỏ trong phòng làm việc của anh ở chỉ nhánh bên đó mới nhớ ra cô gái trong camera hôm trước ấy là Huyền Nhi. Lúc ấy, anh vẫn không tin và cho rằng việc người giống người là chuyện bình thường. Cho đến bây giờ, tận mắt nhìn thấy người yêu cũ ở đây, đống suy nghĩ hỗn độn của anh mới tin.
Huyền Nhi cười nhẹ, lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh:
- Anh về sớm hơn dự tính. Anh cũng tham gia vụ phá mạng sân bay đúng không? Cũng đoán được danh tính thật của em rồi đúng không? – rồi Nhi cười buồn- Hồi quen nhau đến bây giờ, em vẫn thấy chúng ta giống nhau rất nhiều. Từ hoàn cảnh đến những sự lựa chọn. Giữa mối duyên tình và người cha quá cố, em đã chọn rồi. Giờ đến lượt anh, người em yêu thương nhất. Giữa vợ và con, anh chọn bên nào?
- Đừng có đùa.
- Anh xem, em đùa gì với anh chứ. Mọi thứ còn ngồn ngộn trong tâm trí em, em lấy đâu ra sức để chơi với anh như ngày nào. Nhóc ấy như nào, anh chẳng phải biết rõ sao.
- …… Không có sự lựa chọn khác sao? Vì sao em phải làm đến mức này? Vì tình yêu của anh ư?
- Tình yêu của anh? Em đâu còn viển vông vậy chứ. Em đủ thông minh để hiểu tình hình như thế nào.
Huyền Nhi cười nhạt, đôi mắt bồ câu chất đầy khổ nhục.
- Theo nguyên tắc của em, đối với anh, em không làm điều gì hại anh, thậm chí luôn giúp anh trong mọi tình huống nhưng khi thân phận bại lộ, thiên cơ khó đoán, chẳng biết vận mệnh của em sẽ ra sao. Vì thế, hãy cố gắng lợi dụng nốt cái “tình” cuối cùng trong em đi. Em sẽ đưa anh vào chuỗi ngày thảm hại nhất…. giống như em.
Nói rồi, Huyền Nhi quẳng khẩu súng trong túi cho anh, muốn anh tự tay tận diệt. Hàn Mạc Quân ngập ngừng đón lấy, biết mình chẳng thể kéo dài đến khi cảnh sát đến, mà giết Nhi, anh cũng chẳng đủ dũng cảm để làm điều đó. Dù có thẳng tay thì đám tàn dư khi cũng không để yên cho anh, Bảo Tú lại còn đang trong tay bọn chúng và cô ấy có thể biến mất khỏi thế gian này chỉ vì vài sơ suất nhỏ của anh.
Câu hỏi ấy anh chẳng muốn suy nghĩ về nó một chút nào. Con người tham lam lúc nào cũng muốn có tất cả. Cái “tham” của anh cũng vậy. Anh muốn có sự nghiệp, có vợ, con và cả “người bạn thân thiết”. Dù anh lăn lộn nơi thương trường nguy hiểm cận kề bao lâu, những vết trai sạn nhiều bao nhiêu, tàn khốc bao nhiêu cũng chẳng thể nào nhẫn tâm giết vợ hay con cả. Nhưng….. nếu phải chọn, anh có lẽ sẽ chọn cô bởi mất đứa này thì sẽ có…. đứa khác.
Anh thấy Bảo tú đau đớn ở ngoài kia, suy nghĩ ấy càng chắc chắn hơn. Rồi ai cho anh sự nhẫn tâm để giết chết đứa con yêu dấu của mình? Anh lấy đâu ra mà có. Hổ dữ không ăn thịt con. Anh như này khác gì con quỷ nhăm nhe mảnh tim nhỏ ấy. Hàn Mạc Quân rơi vào mâu thuẫn của chính mình nhưng vẫn quyết vậy.
Cùng lúc đó, tiểu Bảo lờ mờ tỉnh lại. Bên cạnh cậu toàn những người lạ mặt khiến cậu co người lại theo bản năng. Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu thấy mẹ bị đám người lạ mặt gông lại ở đằng xa. Hình như mẹ có nói gì đó với cậu nhưng cậu chẳng nghe thấy gì cả.
Khi ấy, Bảo Tú ra sức hét bảo Hàn Lương chạy đi nhưng không được. Câu từ vẫn nghẹn ứng ở trong họng chẳng thể thoát ra, thay vào đó chỉ là vài từ vô nghĩa: “Ưm ư a ưm ô ô ô…..”. Rồi cô vùng vẫy, cô giằng ra khỏi những bàn tay to lớn đang kìm chặt cánh tay cô. Bảo Tú đau đớn, hét lên, cố gắng phát ra tiếng nhưng chỉ là vô vọng, nước mắt cô bắt đầu lã chã rơi. Cô chỉ muốn cảnh báo con thôi mà, sao có thể vô dụng dược như vậy chứ. Lệnh Sương đang nói chuyện với ai đó trong phòng, cô không biết. Cô chỉ biết nếu tiểu Bảo còn ở trong đấy thì khả năng con dao kề cổ cậu sẽ rất cao.
Vì Bảo Tú ra sức giãy giụa khiến đám người kia giữ cũng không được, bỏ mặc cũng không xong, không nói một lời, họ liền giơ tay thụi một cú điếng người vào giữa lưng cô. Tim cô như ngừng đập vài giây sau cú đánh đó. Phần ngực chịu áp lực lớn, lại đúng lúc cô đang cố hét lên khiến hơi thở tắc nghẽn lại, rồi tất cả dồn ứ lên cổ họng. Chúng đã sẵn sàng và chỉ chực thoát ra khỏi nơi chật chột ấy. Gần như ngay lập tức, Bảo Tú sặc sục ho ra một hốc máu.
Cái tanh của máu bao trùm cả khoang miệng và khí quản. Bảo Tú sững người, đưa tay lên quyệt cái thứ ẩm ướt trên khóe miệng mình. Căng thẳng xen lẫn lo sợ, bảo Tú nuốt phải ngụm máu còn sót trong miệng khiến cái tanh ấy như một nút kích động khẩn của khu trung ương thần kinh. Nhịp đập của trái tim tăng lên, hơi thở gấp gáp và nặng nề khiến cô sực tỉnh nhận ra cái thứ tanh tưởi đó là máu của mình nhưng cô chẳng quan tâm. Hàn Lương là cuộc sống của cô, là sinh mệnh của cô, cô không thể để cậu gặp nguy hiểm chỉ vì chút rắc rối của đám người lớn ngu dốt ấy mà cô cũng có trong đó.
Chợt Bảo Tú thấy con quay sang đằng khác, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên, còn mừng rỡ nói chuyện với ai đó. Rồi một khẩu súng giương lên sau thùng hàng, lặng lẽ bóp cò. Cô đã thấy, nhưng cô chẳng thể làm gì cả, ngu ngốc và mù quáng dùng chút sức lực cuối cùng để hét lên: “KHÔNG!” . Tiếng hét bi thương vang vọng cả khu hoang phế liệu, thu lại bao cái nhìn ngạc nhiên.
Chẳng phải Bảo Tú bị câm sao?
Bằng một cách nào đó, cô đã nói được nhưng cô nào bận tâm đến nó. Trong tâm trí cô bây giờ chỉ là hình ảnh Hàn Lương đổ người về sau theo sự tàn sát của viên đạn bạc. Cả khung hình là màu đỏ thẫm của máu. Hàn Lương ngã xuống đất, cơ thể nảy nhẹ lên rồi chẳng nhúc nhích. Bảo Tú như bị cắt đứt dây sinh mệnh, vô lực ngã xuống. Đôi mắt nặng trĩu, cô nhìn con qua đôi mắt đang dần tối lại. Bảo Tú lại nằm trên sàn lạnh lẽo như bao lần khác cùng nỗi thống khổ lâm li. Một chuỗi tiếng kim loại rơi trên đất đưa cô vào chuỗi đời đen tối.