Khi Mục Duyên Đình nghe thấy tiếng khóc của Mục Thanh, anh dừng lại và nói với vợ chồng Mục Duyên Tây, “Trẻ con nói dối không phải là thói quen tốt.”
Anh kết thúc câu nói của mình, cũng không nhìn lại, ôm Hứa Niệm An tiếp tục bỏ đi.
Mục Duyên Đình đi trên đường có chút vội vàng, lúc này trời đã cuối thu, gió đêm đã rất lạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hứa Niệm An không khỏi rùng mình trong vòng tay của Mục Duyên Đình.
Mục Duyên Đình dùng thân thể để bảo vệ cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi, “Lạnh không?”
Hứa Niệm An muốn gật đầu, nhưng nghĩ đến người đàn ông trước mặt cũng ướt đẫm, còn chiếc áo khoác khô duy nhất đang khoác trên người mình, cô lắc đầu, “Không lạnh.”
Mục Duyên Đình cười, “Đồ ngốc, lạnh thì nói lạnh, sao lại nói dối anh?”
Hứa Niệm An trốn trong vòng tay anh, “Em sợ anh lo lắng.”
Mục Duyên Đình mỉm cười, cúi xuống tóc cô ấy ấn một nụ hôn.
Hứa Niệm An lại hỏi, “Anh có tin là em không đẩy cô bé không?”
Mục Duyên Đình vững vàng đi về phía trước, nghe câu hỏi này, anh chỉ thoáng hừ một tiếng.
Hứa Niệm An lại hỏi, “Anh không có chuyện gì muốn hỏi em sao?”
Mục Duyên Đình trầm mặc nhìn cô, dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh cúi nhìn cô trong vòng tay anh, vẻ mặt nghiêm túc, “Chuyện này cùng em không có quan hệ, anh hỏi em làm gì?"
Hứa Niệm An cảm thấy ấm áp.
Dù thế giới bên ngoài có nói về người đàn ông này như thế nào, là người đàn ông quỷ dị tàn nhẫn như thế nào, anh kiêu ngạo ra sao, nhưng đối với cô, anh dành cho cô sự tín nhiệm nhất.
Khi Hứa Niệm An cả người ướt đẫm được Mục Duyên Đình đưa vào biệt thự, Mục lão gia đang ngồi trên ghế sô pha và xem tin tức.
Nhìn thấy hai người đi vào như vậy, Mục lão gia vừa bận dặn dò người giúp việc chuẩn bị quần áo sạch sẽ cùng canh gừng nóng, vừa chống gậy từ sô pha đứng lên, "Mới đi ra ngoài một lát, mà chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Mục Duyên Đình không có ý định quấy rầy sự yên tĩnh của Mục lão gia bằng những chuyện nhỏ nhặt này, thản nhiên nói, “Xảy ra một tai nạn nhỏ, ông nội không cần lo lắng.”
Hứa Niệm An làm sao có thể để cho Mục Duyên Đình trước mặt Mục lão gia tiếp tục ôm cô, cô nói thầm trong ngực anh, “Anh bỏ em xuống trước đi.”
Mục Duyên Đình dường như không nghe thấy cô nói, nói xong với Mục lão gia anh liền ôm Hứa Niệm An đi lên lầu hai.
Sau khi vào phòng ngủ, Mục Duyên Đình đặt Hứa Niệm An xuống.
Hứa Niệm An lấy tay che mặt, nói, “Anh ôm em đi lên đây như vậy, sau này em làm sao có thể ra ngoài gặp gỡ người ta?”
Mục Duyên Đình nhướng mày, “Sợ cái gì? Anh ôm người phụ nữ của anh chẳng lẽ còn sợ người khác nói sao?”
Hứa Niệm An biết người đàn ông này luôn độc đoán, cô liếc xéo anh ta rồi nhìn lên cách bài trí trong phòng, đây không phải là lần đầu tiên cô đến căn phòng này, nhưng lầm trước vội vàng, cũng không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng căn phòng.
Có vẻ như phẩm vị của Mục Duyên Đình không thay đổi trong hơn mười năm.
Căn phòng này được trang trí theo phong cách giống như phòng ngủ của Mục Duyên Đình ở Cẩm Viên.
Tông màu chủ đạo là đen xám, phong cách trang trí đơn giản, phóng khoáng.
Mục Duyên Đình gõ đầu cô, "Nhìn cái gì vậy? Đi tắm trước đi."
Vừa nói, anh đã bắt đầu cởi quần áo.
Hứa Niệm An, “Anh, anh sẽ không muốn cùng em đi tắm chứ?”
Mục Duyên Đình đã cởi chiếc áo sơ mi ngấm nước của mình ném xuống sàn, lại bắt đầu cởi thắt lưng, anh tiến lên một bước, đến gần Hứa Niệm An, thổi vào tai cô, “Em muốn sao?”
Hứa Niệm An vội vàng lùi lại một bước, hai tay vung lên như cái quạt nhỏ, “Không không, em không muốn.”
Mục Duyên Đình bật cười, rút thắt lưng rồi cởi quần ra, bên trong chỉ có một chiếc quần đùi, đôi mắt Hứa Niệm An vô tình liếc nhìn nơi đó lồi lên, lập tức nghĩ đến hai người đêm đó, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Nhưng Mục Duyên Đình không định để cô đi, “Muốn nhìn?”
“Hả?” Hứa Niệm An nhất thời không phản ứng kịp, khi anh làm vậy, mặt cô càng đỏ hơn, xoay người vội vàng đi vào phòng tắm, “Em đi tắm trước."
Mục Duyên Đình giữ chặt cô, nhếch mép cười, "Anh thật sự muốn cùng em tắm, nhưng lần này không được. Anh sợ một lúc sẽ không thể tắm rửa xong. Người giúp việc bưng canh gừng lên, tìm không thấy người thì làm sao bây giờ?"
Hứa Niệm An giơ nắm đấm nhỏ màu hồng đập lên ngực trần của Mục Duyên Đình, "Mặc kệ anh, em đi tắm trước."
Cô nói xong, chạy vào phòng tắm như chạy trốn.
Mục Duyên Đình nhìn về phía cửa phòng tắm, mỉm cười, mở tủ lấy quần áo ra, mặc vào một bộ quần áo thường ngày màu trắng, mở cửa bước ra ngoài.
Khi anh xuống lầu, người giúp việc đang bưng hai bát canh gừng từ trong bếp đi ra.
Mục lão gia nhìn thấy Mục Duyên Đình liền vẫy tay với anh, “Duyên Đình, vào uống bát canh gừng nóng này. Còn nữa, An An nha đầu đâu rồi?"
Mục Duyên Đình chậm rãi đi tới, “Cô ấy đang tắm trên lầu.”
Vừa nói, anh vừa bưng một bát canh gừng lên, thổi một hơi, uống một hớp.
Nói với người giúp việc, “Trước hết hãy làm ấm cái bát này trong bếp, lát nữa tôi sẽ tự đem lên.”
Người giúp việc gật đầu rồi đi.
Mục Duyên Đình lại nói với Mục lão gia, “Ông nội, con đi tắm trước.”
Mục lão gia gật đầu, “Được rồi, đi đi.”
Mười lăm phút sau, Mục Duyên Đình bước ra khỏi phòng tắm xuống lầu một cách sảng khoái.
Anh dùng một tay lau tóc hai lần bằng một chiếc khăn tắm lớn, quay người đi về phía nhà bếp.
Mặc dù nói là mang cho Hứa Niệm An, nhưng người giúp việc không dám bất cẩn, canh giữ ở trong bếp, khi Mục Duyên Đình đi tới, bưng bát canh gừng tươi cười, đưa cho anh, “Thưa tiên sinh, tôi đem lên cho tiểu thư nhé?"
“Không cần." Mục Duyên Đình nói, "Không còn sớm, xong việc thì về nghỉ ngơi đi."
“Vâng, vậy tôi về trước."
"Ừ."
Lúc này, quản gia từ bên ngoài vào.
Ông bước vào với một chiếc túi và đưa cho Mục Duyên Đình, "Tiểu tiên sinh, đây là từ Lam tiểu thư bên kia muốn đưa lại đây. Lam tiểu thư nói rằng chiếc váy này chưa mặc bao giờ."
Mục Duyên Đình nhận lấy nó và nói cảm ơn, một tay xách túi, một tay bưng canh gừng rồi lên lầu.
Khi anh trở lại phòng ngủ, Hứa Niệm An vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Nói chung, phụ nữ tắm lâu hơn nam giới. Hứa Niệm An cũng không ngoại lệ.
Mục Duyên Đình đặt canh gừng lên tủ, xách túi đi tới cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa, giơ tay gõ cửa.
Bồn tắm trong phòng tắm của Mục Duyên Đình có chức năng massage, hai ngày nay Hứa Niệm An gấp rút thiết kế bản vẽ, cô thật sự rất mệt, cô nằm trong bồn tắm một cách thoải mái, cảm giác thư thái đến vô thức, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Mục Duyên Đình gõ cửa nhưng không có ai trả lời, lại gõ cửa kêu lên, “An An?”
Hứa Niệm An trong lúc chập chờn có một giấc mơ rất kỳ lạ, trong đó có một cậu bé bị kẻ xấu bắt được. Sau đó, một cô gái nhỏ đến cứu anh, cô cảm thấy cô bé trông rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu. Vừa nghĩ đến việc cô gái nhỏ muốn cứu cậu bé, Hứa Niệm An đã bị nhấc ra khỏi bồn tắm.
"An An?"
Hứa Niệm An mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Mục Duyên Đình.
Hứa Niệm An vẫn còn suy nghĩ câu chuyện trong giấc mơ kia, cô đang tự hỏi cô gái nhỏ sẽ làm thế nào để cứu cậu bé? Khi cô nhìn lại Mục Duyên Đình, đầu cô ấy trống rỗng trong giây lát.
Nhưng sự trống rỗng này chỉ trong chốc lát, sau sự trống rỗng là cảm giác hoảng hốt.
Cô ấy đang ở trong bồn tắm và không mặc gì.
Nữ nhân hoảng sợ thường hay hét lên…
Ngay khi Hứa Niệm An muốn hét lên, Mục Duyên Đình đột nhiên ôm cô vào lòng, cúi đầu dùng môi chặn lại tiếng hét của cô.
Hứa Niệm An, “…… ngô”
Đương nhiên, nụ hôn này của Mục Duyên Đình không kéo dài bao lâu.
Chẳng mấy chốc, anh lại thả Hứa Niệm An ra, trầm giọng nói, "Làm sao lại ngủ mất?"
Vừa nói, anh vừa đứng dậy lấy một chiếc khăn tắm màu trắng trên kệ đưa cho Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An cầm lấy khăn tắm, quấn lên trên người, ngượng ngùng cười nói, "Có lẽ mấy ngày nay hơi mệt."
Khăn tắm từ dưới nách quấn quanh ngực, mặc dù che khuất bộ phận trọng yếu, nhưng cặp đùi thẳng tắp và thon thả của Hứa Niệm An lại phơi bày trước mặt Mục Duyên Đình.
Đôi khi, mặc quần áo còn tôn dáng hơn là không mặc gì.
Cũng giống như Hứa Niệm An vào thời điểm này.
Tuy rằng không còn lộng lẫy như lúc mới trang điểm, nhưng hiện tại tràn đầy sức sống, sự thuần khiết có một sức quyến rũ đặc biệt, khiến người ta không thể không muốn ăn một miếng.
Mục Duyên Đình đột nhiên cảm thấy khô khốc.
Đôi mắt anh tối sầm lại, cố gắng hết sức để kìm nén sự khô nóng trong lòng, anh chỉ vào chiếc túi đựng quần áo bên cạnh, nói với Hứa Niệm An, “Mặc quần áo đi, xong qua uống canh gừng nóng.”
Hứa Niệm An như một cô ngốc manh gật gật đầu.
Mục Duyên Đình đưa tay ra bóp má cô, như thể anh đã hạ quyết tâm rất nhiều, sau đó xoay người rời khỏi phòng tắm.
Hứa Niệm An không biết Mục Duyên Đình đang nghĩ gì, nhưng nhìn vẻ mặt phải kìm lại của anh ta, Hứa Niệm An có chút vui mừng, ngày thường là cô ăn mệt, cuối cùng cũng đến lượt Mục Duyên Đình ăn mệt một lần.
Hứa Niệm An che miệng cười, cảm giác nông nô lật đổ địa chủ thật sự là tốt.
Nông nô Hứa Niệm An vui vẻ ca hát, tâm trạng vui sướng mặt quần áo, vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Nghiêm Cảnh Hàn, người vừa mới gặp vài ngày trước, đang đứng trong phòng với nụ cười trên môi.
Hứa Niệm An chưa kịp nói chuyện, Nghiêm Cảnh Hàn đã dẫn đầu chào hỏi, “Chị dâu, đã lâu không gặp.”
Hứa Niệm An cười với anh, “Bác sĩ Nghiêm.”
Mục Duyên Đình ở bên cạnh chỉ vào canh gừng bên cạnh Hứa Niệm An, “Uống khi còn nóng."
Quay sang Nghiêm Cảnh Hàn, “Thật ra cậu không cần đến đây, bác sĩ Trần một lát nữa sẽ tới.”
Nghiêm Cảnh Hàn cười nói, “Đại ca, anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người xếp hàng chờ tôi khám bệnh không? Chủ động đi tới, anh còn không thích?”
Mục Duyên Đình lãnh đạm nhìn anh.
Nghiêm Cảnh Hàn làm động tác bị dao đâm vào ngực, thậm chí còn khoa trương nôn ra máu, “Phốc - anh, anh ghét em.”
Vẻ mặt của Mục Duyên Đình không thay đổi, nhìn anh ta một cách nhàm chán.
Hứa Niệm An ngoan ngoãn uống canh gừng, và nói, “Bác sĩ Nghiêm, xin đừng trách, Duyên Đình chỉ sợ làm phiền anh.”
“Nhìn xem.” Nghiêm Cảnh Hàn lao đến Hứa Niệm An, rất chán ghét nhìn về phía Mục Duyên Đình, “Nhìn cách chị dâu nói, sau đó nhìn cách nói của anh, học một chút đi.”
Hứa Niệm An lại nói, “Thật ra, tôi không có việc gì, cũng không cần phải xem. Uống mấy ngụm nước thôi, không có chuyện ầm ĩ như vậy."
Mục Duyên Đình lạnh lùng hỏi cô, "Em có chắc là chỉ sặc mấy ngụm nước không?"
Bây giờ khi anh nghĩ lại lúc Hứa Niệm An nhắm chặt hai mắt, anh đã rất sợ, nếu anh không nhảy xuống kịp thời, ai biết điều không thể cứu vãn gì sẽ xảy ra?
Hứa Niệm An trừng mắt nhìn anh.
Nhìn sự tương tác giữa hai người, Nghiêm Cảnh Hàn không khỏi nở nụ cười, anh vội vàng quay lại bên cạnh Mục Duyên Đình, nói nhỏ bên tai anh, “Đại ca, chúng ta đánh cuộc đi?”
Mục Duyên Đình có chút khinh thường hỏi, “Đánh cuộc cái gì?”
Nghiêm Cảnh Hàn cười, “Đánh cuộc anh sẽ là một người quản vợ nghiêm khắc trong tương lai.”
Mục Duyên Đình nhàn nhạt thu lại ánh mắt, “Không cần.”
Chết tiệt! Đây có phải là một sự thừa nhận?
Sau một lúc suy nghĩ, Nghiêm Cảnh Hàn nhìn phía Hứa Niệm An có vài phần nghiên cứu.
Người phụ nữ này không đơn giản.
Có chút ý tứ.
Mục Duyên Đình nói, “Đi xem cô ấy đi, đừng để lại căn nguyên nào.”
Nghiêm Cảnh Hàn phun trào, “Đại ca, chị dâu vừa mới sặc mấy ngụm nước, cùng với nhiễm một ít hơi lạnh, tôi tin nếu nói cô ấy có thể bị cảm lạnh, nhưng đây làm sao có thể là căn nguyên của bệnh gì chứ?”
Mục Duyên Đình nhướng mi, ánh mắt thâm thúy nhìn anh.
Nghiêm Cảnh Hàn lập tức thừa nhận, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xem cho chị dâu.”
Vừa nói, anh vừa bước tới chỗ Hứa Niệm An, mỉm cười, “Chị dâu, đưa cánh tay cho tôi.”
Hứa Niệm An duỗi ra cánh tay ra, bối rối hỏi, “Bác sĩ Nghiêm không phải là bác sĩ Tây y sao?”
Nghiêm Cảnh Hàn, “Tích hợp cả Trung y và Tây y, tôi đều làm được.”
Hứa Niệm An, “......”
Nghiêm Cảnh Hàn khẽ bắt mạch Hứa Niệm An, sau đó thu tay về, "Chị dâu sức khỏe tốt, nhưng trong người có chút tính hàn, phụ nữ có chuyện này ít nhiều cũng không phải vấn đề lớn. Nếu chị rảnh, hãy đến chỗ của tôi và tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng cho chị dâu.”
Mặc dù Nghiêm Cảnh Hàn nói rằng cơ thể tính hàn của Hứa Niệm An không phải là vấn đề lớn, nhưng Mục Duyên Đình không nghĩ vậy, anh cảm thấy rằng sức khỏe của cô phải thật khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, "Vậy ngày mai tôi đưa cô ấy đến, có cần uống thuốc không?"
Nghiêm Cảnh Hàn bị anh trai đánh bại, vấn đề nhỏ như vậy có cần phải căng thẳng như vậy không?
Anh cười nói, "Chị dâu không cần uống thuốc, ngày thường phải giữ ấm, ăn uống chú ý hơn."
Mục Duyên Đình, "Vậy cậu quay lại viết cho tôi danh sách những điều cô ấy cần chú ý trong ngày trong tuần. Những thứ có thể ăn và những gì không thể ăn, những gì có thể ăn nhiều và những gì nên ăn ít, cậu giúp tôi liệt kê rõ ràng là tốt.”
Nghiêm Cảnh Hàn: Anh ấy cảm thấy thế nào lại tự mình đưa mình xuống mương?
Khi không nhàn rỗi lại tìm việc cho mình làm?
Nghiêm Cảnh Hàn vỗ trán thở dài, “Thất sách.”
Mục Duyên Đình mặc kệ anh, chỉ nhẹ giọng dặn dò, “Tối mai tôi sẽ để Cao Dương đến mang đi.”
Nghiêm Cảnh Hàn khóc nói, “Anh à, có thể hoãn mấy ngày không?”
Mục Duyên Đình, “Không.”
Nghiêm Cảnh Hàn, “Quả nhiên là anh trai của tôi.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giọng nói của người giúp việc từ ngoài cửa truyền đến, "Tiểu tiên sinh, Duyên Tây thiếu gia và phu nhân đang cùng Thanh Thanh tiểu thư ở dưới lầu. Lão gia muốn ngài xuống cùng với Hứa tiểu thư."
Mục Duyên Đình bình tĩnh nói, "Được rồi, tôi biết rồi, cô nói với ông nội rằng chúng ta sẽ xuống ngay.”
“Được.”
Sau khi người giúp việc rời đi, Nghiêm Cảnh Hàn bỏ đi vẻ mặt ủy khuất, chế nhạo, “Hai vợ chồng này thật có mặt mũi tìm tới.”
Anh nhìn Mục Duyên Đình rồi hỏi, "Anh, anh định xử lý chuyện này thế nào? Anh sẽ không để chị dâu của tôi phải chịu đựng nỗi bất bình này chứ?"
Trước khi Mục Duyên Đình nói, Hứa Niệm An đã lên tiếng, "Duyên Đình, em thấy điều này thôi hãy quên đi, dù sao bọn họ đều là người nhà của anh, hơn nữa Thanh Thanh còn là cô bé, loại chuyện này nếu truyền ra, tương lai của cô bé cũng sẽ không tốt."
Sau khi Hứa Niệm An nói những lời này, Mục Duyên Đình chỉ lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi nhàn nhạt hỏi, “Em vì Thanh Thanh còn nhỏ, sợ tương lai của con bé không tốt, hay vì sợ anh không xử lý được?”
Hứa Niệm An kinh ngạc, người đàn ông này rõ ràng ở chung trong thời gian không quá dài, nhưng anh có thể nói chính xác những gì cô đang nghĩ.
Anh nói đúng, cô hoàn toàn không phải là thánh mẫu, bị người khác vu khống cô đương nhiên không muốn buông tha đối phương, cho dù đối phương chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, nhưng hài từ đều không phải luôn có cha mẹ bên người sao?
Việc giám sát con cái không đầy đủ cũng là một sai lầm, vì không thể trừng phạt con cái, hãy để cha mẹ nhận trách nhiệm đó.
Nhưng đứa bé này không phải ai khác, chính là cháu gái của Mục Duyên Đình, mà là cháu gái mà Mục Duyên Đình đã từng rất thương yêu, cho nên khó nhất không phải là cô, mà là Mục Duyên Đình bị kẹp ở giữa.
Mục Duyên Đình biết mình nói đúng, anh đi tới gần cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng nói, "Đừng lo lắng, anh sẽ không để em chịu ủy khuất."
Hứa Niệm An ngẩng đầu lên nhìn anh, "Chỉ cần anh đứng bên cạnh em, em không cảm thấy bị ủy khuất.”
Nghiêm Cảnh Hàn từ bên cạnh kêu to, “Mắt không thấy, mắt không thấy, anh, anh có thể chừa cho em một con đường sống không, em là chó độc thân đó?”
Mục Duyên Đình hỏi, "Làm người cho tốt lại không làm, lại muốn đi làm chó. Còn nghĩ đến đường sống sao?"
Nghiêm Cảnh Hàn: Hôm nay còn có thể trêu chọc nhau sao?
Hứa Niệm An cảm thấy thích thú.
Nghiêm Cảnh Hàn lại nghĩ đến những người dưới lầu, không khỏi phun tào, "Anh, bây giờ anh đã tin chưa? Tôi đã từng nói tiểu tử Thanh Thanh nhìn không vừa mắt. Anh lại nói tôi suy nghĩ nhiều rồi. Lần này bùng phát rồi phải không?”
Anh nói, và không khỏi chế nhạo, "Hai vợ chồng này cũng đủ làm cho người ta ghê tởm, họ thực sự đem con gái của họ làm mồi nhử. Cuối cùng, gieo gió ắt gặt bão.”
Hứa Niệm An không hiểu ý của Nghiêm Cảnh Hàn và hỏi theo bản năng, "Dùng con gái làm mồi nhử là sao?"
Thật ra khi cô hỏi câu này, không nghĩ Nghiêm Cảnh Hàn sẽ trả lời, hơn nữa lúc vừa mới hỏi ra, cô có chút hối hận, cô đã nghe rất nhiều chuyện xấu xa của hào môn thế gia, kỳ thực sự cô cũng không muốn nghe.
Ai biết Nghiêm Cảnh Hàn tự nhiên nghe được câu hỏi của Hứa Niệm An, hai mắt sáng lên, giống như cuối cùng đã tìm được người nói chuyện, anh dồn hết lời trong lòng với Hứa Niệm An, “Chị dâu, tối nay tôi sẽ phổ cập cho cô mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình Mục gia của chúng tôi. Ông ngoại của tôi, tức là ông nội của anh Duyên Đình, Mục gia gia chủ trước đây. Mục lão gia tử, cùng thế hệ với ông có ba anh em và hai chị em gái. À, mà thật ra đó là ông của ông ngoại tôi, vì một chuyện ngoài ý muốn không may qua đời, hai ông ngoại khác vì sức khỏe yếu từ nhỏ nên trách nhiệm gia chủ của nhà họ Mục giao cho ông ngoại tôi, như vậy vấn đề liền tới rồi. Dưới đầu gối của ông ngoại cả có hai người con trai, người con trai cả sinh thêm hai người con trai, trong đó người con trai cả chính là cha của Thanh Thanh, Mục Duyên Tây. Vì vậy, Mục Duyên Tây luôn nghĩ rằng mình là con trai cả đích thực nhất, đối với anh Duyên Đình làm gia chủ của Mục gia có nhiều bất mãn, nhưng bất mãn thì có ích gì? Ai khiến anh ta thua kém anh Duyên Đình chứ? Nhưng là!"
Nghiêm Cảnh Hàn nói nhiều trong một hơi, cầm cốc nước lên uống, tiếp tục nói, "Tuy nhiên anh ta không có bao nhiêu năng lực, nhưng lại nhiều tâm tư xấu xa. Vấn đề là anh ta thực sự đem tâm tư xấu xa đó đặt lên con gái mình. Loạn luân trong hào môn thế gia không phải là không có, nhưng dù có xảy ra chuyện cũng bị cưỡng bức che đậy, Thanh Thanh là đứa bé gái đầu tiên trong nhà họ Mục, có thể nói con bé được vạn người yêu mến chứ không riêng gì những người khác trong gia đình họ Mục. Và ngay cả anh Duyên Đình cũng rất thích con bé. Khi còn nhỏ, con bé thích dính vào anh Duyên Đình nhất. Như chị đã biết, anh Duyên Đình có biểu hiện lạnh lùng với mọi người. Nhưng khi đối mặt với Tiểu Thanh Thanh, cư xử lại rất dịu dàng. Nên Mục Duyên Tây nảy sinh một ý tưởng xấu xa, cố tình hướng dẫn tình cảm của Thanh Thanh dành cho anh Duyên Đình, nghĩ về những gì sẽ xảy ra với hai người họ vào một ngày nào đó, và sử dụng điều này như một cái cớ để kéo anh Duyên Đình khỏi vị trí gia chủ của Mục gia. Nhưng mà có ai nghĩ ra? Từ khi Thanh Thanh bước qua sinh nhật lần thứ sáu, anh Duyên Đình không bao giờ chủ động ôm con bé nữa, thay vào đó, Mục Duyên Tây luôn tìm mọi cách để hướng Thanh Thanh đi theo hướng đó. Thậm chí tôi có thể thấy ánh mắt của Thanh Thanh đối với anh Duyên Đình khác với ánh mắt của những cô bé cùng tuổi khác."
Sau khi Nghiêm Cảnh Hàn nói xong, anh ta nhìn Hứa Niệm An với vẻ mặt ngốc nghếch và hỏi, "Chị hiểu không?”
Hứa Niệm An suy nghĩ một chút, trong đầu nói ra một câu, "Chuyện này anh tự mình tưởng tượng ra, hay là anh có chứng cứ?"
Nghiêm Cảnh Hàn sửng sốt trước câu hỏi của cô, sau đó quay đầu hỏi Mục Duyên Đình, "Tại sao hai người lại hỏi cùng một câu hỏi? Tôi nhất định không có bằng chứng cho loại chuyện này, cũng không có cách nào tìm ra bằng chứng cho loại chuyện này. Không phải, chuyện tối nay chính là bằng chứng. Anh nói con bé chỉ là một đứa trẻ. Tại sao lại muốn hãm hại chị dâu bất chấp tính mạng của mình, câu trả lời rõ ràng là vì ghen tị, vì ghen tị chị dâu là bạn gái của anh Duyên Đình, hai người ngàn vạn lần đừng xem cô bé là một tiểu hài tử."
Nghiêm Cảnh Hàn nói đúng, Hứa Niệm An cũng cảm thấy ánh mắt của Mục Thanh nhìn anh có chút kỳ lạ, dù sao bọn trẻ bây giờ trưởng thành sớm, nhưng tâm tính ở tuổi đó, không biết che giấu cảm xúc như người lớn, cho nên mới cho Hứa Niệm An một dự cảm không tốt.
Mục Duyên Đình không tiếp tục đề tài này, nắm lấy tay Hứa Niệm An, nhẹ nói, "Được rồi, đi xuống đi."
Khi đi xuống lầu, Mục Duyên Đình nắm tay Hứa Niệm An đi trước, Nghiêm Cảnh Hàn đi theo sau, đút tay vào túi.
Xuống tới nơi họ liền thấy vợ chồng Mục Duyên Tây đang đứng trong phòng khách với Mục Thanh đã thay quần áo.