Hạ Phương rời khỏi bệnh viện, lấy luôn xe của Thẩm Uyển Uyển lái đến bến tàu.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, còn khoảng mười mấy hai mươi phút nữa thì lô hàng của cô mới tới.
Cho đến nay, bất kể lô hàng đến cửa sông Trừng hay lô hàng đến Giang Lâm đều an toàn.
Nhưng cô biết, sự an toàn này chỉ là tạm thời.
Tuy vận tải bằng đường thủy không cần phải qua máy móc kiểm tra nên sẽ không bị phát hiện thứ bên trong là gì, nhưng mọi hành động của họ đều có người theo dõi.
Huống chi, bởi vì gần đây Lệ Minh Nhã làm loạn, thị trường kim cương khan hiếm hàng hóa, chuyến hàng này lấy ở miền nam nước F và dừng lại châu Y quá lâu, chắc chắn đã có người theo dõi gắt gao.
Hạ Phương thư giãn gân cốt, lẳng lặng chờ thuyền đến gần.
Mười một giờ ba mươi lăm phút đêm.
Một chiếc du thuyền sang trọng gầm một tiếng, từ từ lướt trên mặt biển về hướng này.
Hạ Phương biếng nhác ngáp một cái rồi nhảy lên một nóc nhà, cô im lặng nhìn du thuyền đang đến gần.
Chỉ là, khi du thuyền dần dần lại gần hơn, cô rõ ràng nghe được không ít tiếng động.
Tất cả đều đang rục rịch, nhìn chòng chọc du thuyền kia như hổ đói.
Thú vị thật.
Hạ Phương lười biếng ngồi trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên trời, dáng vẻ nhàn nhã lại điềm tĩnh, thoạt nhìn không phải đến đây để giật đồ với người ta, mà tựa như đến đây nghỉ dưỡng.
Con tàu cuối cùng cập bến.
Phía dưới ước chừng có bốn nhóm người, ai nấy đều không kìm nén được, bắt đầu rục rịch.
Hạ Phương nhìn cảnh này, nghĩ thầm nếu bây giờ có một nắm hạt dưa, cô chắc chắn sẽ cắn rất ung dung.
Không ngờ rằng ý nghĩ này vừa hiện ra thì trước mặt cô bỗng xuất hiện một nắm hạt dưa, cô cúi đầu xem, là vị caramel cô thích nhất.
Cô ngước lên, chẳng bất ngờ chút nào khi đối diện với khuôn mặt
Anh mỉm cười, ngồi xuống cạnh Hạ Phương, một tay vẫn giữ nguyên động tác đưa hạt dưa cho Hạ Phương, tay còn lại cầm một nắm khác bắt đầu cắn.
“Anh nghĩ đêm nay ở đây nhất định rất náo nhiệt, Phương cưng lại thích dự cuộc vui như vậy, chắc chắn sẽ không vắng mặt đâu, nên anh mang hạt dưa đến đây, quả nhiên…”, anh cười quyến rũ, đưa hạt dưa đã cắn ra lên miệng Hạ Phương, gương mặt tựa yêu nghiệt dưới ánh trăng sáng, mê hoặc lòng người vô cùng: "Anh đoán không sai chút nào".
Hạ Phương hơi há miệng ăn hạt dưa anh đưa cho, còn không quên liếm đôi môi đỏ mọng, mập mờ nhìn Tư Thành cười, “Không ai hiểu em bằng anh Thành hết”.
“Có phần thưởng gì cho anh không? Anh hiểu em vậy mà”, Tư Thành nhướng mày.
Hạ Phương mở miệng, “Thưởng anh được cắn hạt dưa cho em”.
Tư Thành cười ra tiếng, “Ngoài em ra thì trên đời này không ai khác có thể cho anh phần thưởng như vậy hết, anh rất trân trọng”.
Vừa dứt lời, anh lại nhanh lẹ đưa hạt dưa đã cắn xong đến miệng Hạ Phương.
Trong lúc hai người đang âu yếm thân mật thì con tàu đã cập bến.
Mà đám người vẫn luôn rình rập như hổ đói không khỏi mất kiên nhẫn, bắt đầu tiến lại gần du thuyền.
Có mấy người nóng vội, nhìn thấy kẻ địch, không kiềm chế được vung tay đánh nhau, còn chưa thấy thứ gì đã đánh lộn với nhau rồi.
Lại không biết, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, còn Hạ Phương và Tư Thành là thợ săn, luôn luôn nắm toàn cục trong tay.
“Anh Thành cũng tới đây vì kim cương à?”, Hạ Phương xem hai đội đánh nhau phía dưới, nhướng mày.
“Đúng”, Tư Thành trung thực gật đầu, “Nếu anh biết trước em cũng tới đây, anh nên nói với em sớm hơn…”
Tư Thành có biết chuyện về bộ lễ phục kia của Lệ Minh Nhã.
Cách đây một thời gian còn ổn, Sở Lâm Xuyên bận rộn phụ trách cho họp báo sản phẩm mới, không có thời gian để lo lắng.