Cô tựa như dòng nước mùa thu êm ả, lặng lẽ. Cô tự dựng xây cho mình một bức tường thành vững chắc, nhốt chính mình vào không gian u tối của cuộc đời. Cô vốn dĩ sẽ không phải là con người mặc cảm của hiện tại, nếu như năm đó, mọi chuyện không xảy ra. Người ta nói, đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn. Nhiều năm về trước, cô vẫn chỉ là một cô bé đơn thuần, nhưng lại bị một cậu bạn làm cho mù con mắt bên phải. Cô hận! Cô ghét cậu! Vì cậu, cô mới thành ra cô của ngày hôm nay!
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, cho tới một ngày, cô bước chân vào ngưỡng cửa cấp ba, một hồ nước bình lặng trong cô cứ như vậy dậy sóng khi gặp gỡ hai chàng trai đối lập nhau kia. Mỗi người một tính cách, nhưng lại chung một tình yêu, nồng nàn, nhiệt huyết, căng tràn nhựa sống của tuổi thanh xuân.
Mối tình cấp ba luôn là mối tình tươi đẹp nhất. Sẽ có những nụ cười, chan chứa cả những giọt nước mắt, sự ghen tuông,...để rồi giữ lại những dư âm bất diệt trong dòng ký ức. Tại đây, cô lại gặp lại cậu bạn đã khiến mắt phải của cô không thể tiếp nhận được ánh sáng. Cùng với nỗi đau đớn trong lòng, cô phải làm sao để có thể vượt qua?
Bình luận truyện