Thẩm Niệm ấp a ấp úng chạy sang bàn bên cạnh lấy ghế cho Lệ Cảnh Hành rồi ngồi lại vào ghế của mình.
Xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng xèo xèo khi xào râu, tiếng mọi người vui vẻ trò chuyện lúc ăn uống, cả không gian tràn ngập âm thanh cuộc sống nhộn nhịp.
Lệ Cảnh Hành mặc âu phục đắt tiền, nắm quyền sinh sát trên thương trường, nên anh hoàn toàn xa lạ với không khí của chợ đêm.
Thẩm Niệm nhìn một chút rồi bật cười, Lệ Cảnh Hành đối với khung cảnh hiện tại rất trái ngược, không hợp chút nào. Có lẽ anh chưa bao giờ tới đây, chưa bao giờ ăn khuya ở khu chợ đêm nhộn nhịp như vậy.
Một phần cũng vì thân phận Lệ Cảnh Hành quá cao quý, dường như chưa hề vướng một chút khói lửa trần gian, Thẩm Niệm nhìn dáng vẻ này của anh lại cảm thấy rất thích thú, có chút đáng yêu, chỉ một chút thôi.
“Anh Lệ, anh ngồi đi, đừng khách khí, cứ như đang ở nhà mình vậy.” Thẩm Niệm nhiệt tình mời Lệ Cảnh Hành ngồi xuống.
Dáng vẻ hiện tại của anh hoàn toàn không giống với thường ngày, trong lòng Thẩm Niệm hơi ngứa ngáy, không nhịn được mà trêu đùa anh một chút.
Lý Dịch ngồi bên cạnh trong lòng cứ nghĩ đến cái đĩa tôm hùm trên bàn, hận không thể lập tức đeo găng tay vào thưởng thức chúng, nhưng ái ngại Lệ Cảnh Hành vẫn đang đứng đó nên không dám ăn.
Nghe Thẩm Niệm nói vậy cũng phụ họa theo: “Đúng đó, đúng đó, Lệ tổng, anh mau ngồi xuống nếm thử xem.”
Lông mày Lệ Cảnh Hành nhíu chặt, anh đưa mắt lạnh lùng liếc sang Lý Dịch, anh ta bị dọa sợ lập tức ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
Sau đó anh nhìn sang Thẩm Niệm, sự lạnh lùng trong mắt đã biến mất, thậm chí còn có chút dịu dàng: “Được”
Thẩm Niệm ngây ra, hiểu rằng Lệ Cảnh Hành đang trả lời cô, vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc như vậy, lập tức cô có chút xấu hổ, vừa rồi cô còn cố ý trêu đùa anh.
Tận mắt chứng kiến cuộc trò chuyện của Lệ Cảnh Hành với Thẩm Niệm, Lý Dịch cúi đầu, trong lòng thầm ủy khuất. Hức.... hức... tại sao Lệ tổng trừng mắt với anh ta mà lại dịu dàng với Thẩm Niệm thế?
Lệ Cảnh Hành không quan tâm trong đầu hai người họ đang nghĩ gì, anh đặt hộp giấy sang bên cạnh, ngồi vào ghế Thẩm Niệm đã kéo ra cho anh, chiếc ghế của anh ngồi sát vào bàn của bọn họ và cách xa quầy mì xào phía sau.
Thẩm Niệm chăm chú nhìn vào động tác của anh, đưa mắt nhìn về phía sau lưng anh thì cô hoàn toàn hiểu được hành động của Lệ Cảnh Hành.
Tại sao Lệ Cảnh Hành lại ngồi gần bàn thế? Tình nguyện ngồi co chân lại không thoải mái chứ không kéo ghế lùi ra sau một chút. Vì phía sau là ông chủ quán, đang dốc sức xào mì với hành tây và trứng gà khiến dầu bắn tung tóe. Nếu Lệ Cảnh Hành ngồi lùi ra sau một chút thì có lẽ sẽ bị dầu bắn vào người.
Thẩm Niệm cảm thấy xót cho đôi chân dài của Lệ Cảnh Hành, ngồi như vậy chắc hẳn không được thoải mái, lại cảm thấy có chút hối hận vì hành động mời Lệ Cảnh Hành ngồi xuống của mình.
Nghĩ một lát cô lấy lon coca lạnh vẫn chưa bật nắp đưa cho Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, mùa hè ăn tôm hùm đất thì phải uống coca lạnh mới ngon, sự kết hợp hoàn hảo đấy.”
Khóe miệng Thẩm Niệm cong lên, hai má lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng, có lẽ nhờ ánh đèn chiếu vào mà đôi mắt cô trở nên rất lấp lánh.
Lệ Cảnh Hành cảm thấy trái tim mình như có gì đó va vào, không nặng, không nhẹ, không đau mà có chút gì đó hơi tê tê.
Đưa tay nhận lấy lon coca cô đưa, ngón tay Lệ Cảnh Hành vô tình chạm vào tay cô. Nhiệt độ trên tay cô cao hơn anh, vừa chạm vào cả ngón tay đều cảm thấy ấm áp. Nhưng lon coca lại không ấm áp nhua tay cô mà lạnh buốt. Cảm giác vừa nóng vừa lạnh này khiến Lệ Cảnh Hành hơi thất thần.
Lệ Cảnh Hành không thu tay về mà giữ nguyên tư thế để cảm nhận cảm giác kỳ quái này. Nhưng không để anh thụ hưởng lâu, Thẩm Niệm đã nhanh chóng rút tay lại.
Lệ Cảnh Hành nhìn Thẩm Niệm, dường như cô đang bị giật mình, cúi thấp đầu, không nhìn anh, len lén đưa bàn tay vừa đưa coca cho anh ra sau lưng.
Trong nháy mắt bàn tay anh chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo, Lệ Cảnh Hành không nhìn Thẩm Niệm nữa, hơi mím môi lại, nhìn chằm chằm vào lon coca lạnh trên tay.
Thẩm Niệm vừa nãy có hơi áy náy với Lệ Cảnh Hành, muốn làm gì đó để giảm bớt cảm giác ngại ngùng nên mới tiện tay đưa lon coca lạnh đang cầm cho anh. Nào ngờ lại chạm tay nhau, Thẩm Niệm giật mình, muốn rụt tay lại. Nhưng nghĩ lại như vậy cũng hơi bất lịch sự, cảm giác giống như mình đang xem Lệ Cảnh Hành như kẻ lợi dụng, biến thái nên Thẩm Niệm lại đè nén ý muốn rút tay về.
Nhưng điều cô không ngờ tới là Lệ Cảnh Hành cầm tay cô mãi mà không thả ra, lại còn hơi thất thần nhìn vào bàn tay đang chạm vào nhau của bọn họ.
Thẩm Niệm chợt nhớ tới sự việc lần trước ở nhà hàng. Cô cũng mời Lệ Cảnh Hành ăn cơm cùng bọn cô. Hôm đó Lệ Cảnh Hành còn nhắc nhở cô sau này không được uống nước lạnh nữa.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng đồng ý. Thế mà hôm nay lại uống coca lạnh trước mặt anh, lại còn mời anh uống cùng. Thẩm Niệm không khỏi rùng mình một cái.
Lý Dịch không chú ý tới hành động của Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Hành, anh ta ngoài tôm hùm ra thì giờ chẳng chú ý tới gì nữa. Đương nhiên cũng không nhận ra không khí khác thường giữa hai người họ.
Cạch, Lệ Cảnh Hành mở nắp lon coca ra. Một vài giọt nước bắn ra ngoài dính vào tay Lệ Cảnh Hành. Anh đặt lon coca xuống, lấy khăn giấy lau tay, động tác không nhanh không chậm, cảm giác lười nhác, cả người toát ra một loại khí chất cao quý.
Trái tim Thẩm Niệm như được kéo lên, mỗi khi tay Lệ Cảnh Hành cử động, trái tim cô lại rung lên một nhịp. Nhưng cô nhìn một lúc lâu cũng không thấy Lệ Cảnh Hành nói gì.
Sau khi lau xong ngón tay, Lệ Cảnh Hành quay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.