Thẩm Niệm quay qua cảm kích nhìn Lệ Cảnh Hành, nhưng người đàn ông lại không nhìn cô mà chỉ nhìn về phía trước, Thẩm Niệm chỉ thấy sườn mặt của anh.
Ngũ quan của anh rất rõ nét, đường nét rắn rỏi, góc cạnh rõ ràng. Nhìn nghiêng thấy sống mũi cao hơn, đôi môi mỏng nhưng không nhợt nhạt, ngược lại rất hồng hào.
Đột nhiên Thẩm Niệm nhớ đến lần trước Lệ Cảnh Hành đưa cô từ trang viên Thẩm gia về chung cư, cô cũng lặng lẽ nhìn sườn mặt của anh như thế.
Lần trước cô cứ ngây ngốc nhìn sườn mặt Lệ Cảnh Hành, để không bị xấu hổ như lần trước nữa, Thẩm Niệm quay đầu lại, có lẽ vì xoay quá mạnh và quá nhanh, Thẩm Niệm nghe được âm thanh từ cổ mình phát ra.
Thẩm Niệm chậm rãi đưa tay vuốt ve cổ mình, rất là đau.
Lệ Cảnh Hành không lên tiếng, Trương Bác cũng chăm chú lái xe, trong xe im ắng lạ thường, âm thanh phát ra từ cổ của Thẩm Niệm trong không gian nhỏ hẹp trong xe như khuếch đại hơn nhiều lần, càng có vẻ đột ngột hơn.
Vẻ mặt bình tĩnh từ nãy tới giờ của Lệ Cảnh Hành có chút sụp đổ, anh hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm, nhìn thấy cô gái đang ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ giấu đầu hở đuôi.
Trương Bác vẫn luôn yên lặng lái xe, nhưng sự chú ý vẫn luôn ở phía sau xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu quan sát tình hình của Lệ tổng và thiếu phu nhân.
Đèn xanh phía trước chỉ còn lại mấy giây, Trương Bác thấy không kịp chạy qua nên chầm chậm dừng lại.
Sau khi dừng xe lại, Trương Bác cố ý nhìn vào gương chiếu hậu một cái, vừa nhìn vào anh ta liền sửng sốt.
Anh ta nhìn thấy Lệ Cảnh Hành bình thường mặt không cảm xúc, ánh mắt không có dục vọng, y như một pho tượng, đang nhìn thiếu phu nhân và cười.
Đúng là đang cười, không những cười mà nụ cười còn mang theo sự ấm áp và cưng chiều.
Trương Bác kinh ngạc rồi cảm thấy yên tâm. Xem ra Lệ tổng thật lòng thích thiếu phu nhân, nhiều năm qua đi rốt cuộc cũng có một người tri kỷ bên cạnh Lệ tổng, có cảm giác đứng dưới trăng được nhìn thấy trăng sáng.
Nhưng rồi Trương Bác lại hơi sốt ruột, không, không phải là hơi mà là rất sốt ruột. Anh ta rất lo lắng cho Lệ tổng, theo đuổi con gái nhà người ta mà không chịu chủ động là sao? Lệ thiếu phu nhân hỏi nãy giờ mà anh còn chưa trả lời người ta nữa, lỡ như thiếu phu nhân cảm thấy anh lạnh lùng thì phải làm sao đây?
Phiền lòng thật đó, nhưng Lệ tổng lại không biết nắm bắt, anh ta thì rất lo lắng, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám…
Úi chà, anh ta không phải là thái giám.
Trương Bác đang vò đầu bứt tai ở phía trước, không cần hỏi Lệ Cảnh Hành cũng biết anh ta đang nghĩ gì, sắc mặt anh tối sầm, cười như không cười nhìn vào gương chiếu hậu, đúng lúc đối diện với ánh mắt lén lén lút lút của Trương Bác.
Trương Bác:…
Trương Bác ho nhẹ một tiếng vội vàng thu hồi tầm mắt, giả vờ như đang chăm chú lái xe.
Tiếng ho của Trương Bác làm Thẩm Niệm giật mình. Con ngươi hơi chuyển động, Thậm Niệm nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng hơi rủ xuống giống như đang suy tư gì đó.
Đã quen với dáng vẻ cao ngạo thường ngày của anh, khí thế khiến người ta không thể bỏ qua được, lúc này anh như tháo dỡ phòng bị xuống, trông có hơi ấm áp và nhu thuận, Thẩm Niệm cảm thấy khá mới lạ.
Thấy anh nhìn qua, Thẩm Niệm giật mình, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn ghế lái phía trước.
Lệ Cảnh Hành thấy cô gái nghiêm chỉnh nhìn đăm đăm vào ghế lái, bộ dáng giấu đầu hở đuôi, khóe miệng anh hơi cong lên.
Trương Bác bị bắt tại trận vẫn không nhịn được lén nhìn vào gương chiếu hậu.
Lệ tổng lại cười rồi! Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là sức mạnh của tình yêu đó!
Trương Bác không nhịn được rưng rưng nước mắt.
Lệ Cảnh Hành mặc kệ suy nghĩ trong lòng Trương Bác, anh nhìn cổ của Thẩm Niệm, dường như không để ý hỏi một câu: “Cổ đau không?”
Thẩm Niệm không biết anh hỏi làm gì, nhớ tới động tác lúc nãy của mình cô không nhịn được mà ghét bỏ. Khóe miệng nở một nụ cười gượng: “Không đau, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Lệ Cảnh Hành cũng không hỏi tiếp, chuyển sang mục đích anh giữ Thẩm Niệm lại: “Mấy ngày nữa ông cụ Ngụy tổ chức yến tiệc, cô có tham gia không?”
Thẩm Niệm sực nhớ. Sắp tới là đại thọ 70 tuổi của ông cụ Ngụy, mấy ngày trước ông đã nói với cô rồi, mong cô có thể đến tham dự buổi tiệc mừng Ngụy gia tổ chức.
Lúc đó cô muốn từ chối, tham gia bữa tiệc khó tránh khỏi sẽ gặp Ngụy Hồng Kiệt và Thẩm Tư. Thực sự cô không muốn nhìn thấy cảnh vị hôn phu cũ và chị gái của mình ân ái. Cô sợ không nhịn được sẽ xông qua giẫm bọn họ mấy cái cho hả giận. Nhưng nghĩ lại, vì bọn họ mà phá vỡ hình tượng tiên nữ của mình không đáng chút nào.
Nhưng ông cụ Ngụy là thật lòng đối xử tốt với cô, không thể đem hết mọi lỗi lầm của Ngụy Hồng Kiệt đổ cho ông cụ được, cô không thể làm được những chuyện khiến ông buồn lòng.
Ít nhất khi ông cụ Ngụy mời cô tham gia bữa tiệc cô không thẳng thừng từ chối chỉ nói để xem đến lúc đó có thời gian hay không.
Thẩm Niệm thở dài, thấy vẫn còn một khoảng thời gian nữa nên không nghĩ nhiều về chuyện này, không ngờ Lệ Cảnh Hành lại nhắc tới.
Thẩm Niệm đành phải đối mặt với vấn đề cô vẫn luôn tránh né, nhưng trong lòng cô rất rối bời, không thể nghĩ kĩ được: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong.”
Lần đầu tiên cô gặp Lệ Cảnh Hành là trên du thuyền đính hôn của cô và Ngụy Hồng Kiệt, anh tận mắt chứng kiến mọi chuyện, ít nhiều gì cũng đoán ra được chuyện của Thẩm Tư và Ngụy Hồng Kiệt, huống hồ cô cũng nói với anh không kết hôn với Ngụy Hồng Kiệt nữa.
Vì vậy cô thoải mái nói với Lệ Cảnh Hành cô vẫn chưa nghĩ xong phải nên đối mặt với bọn họ như thế nào, không hiểu sao Thẩm Niệm tin rằng anh sẽ hiểu suy nghĩ của mình, hiểu được hoàn cảnh của mình.
“Chuyện này không phải là lỗi của cô, cô không cần sợ đối mặt với bọn họ.” Nhận ra tâm trạng Thẩm Niệm, giọng nói Lệ Cảnh Hành hơi dịu lại.
Giọng nói của anh vừa phải, Thẩm Niệm nghe rất rõ ràng. Bởi vì cố ý làm dịu giọng lại nên giọng nói của Lệ Cảnh Hành không còn cảm giác lạnh lùng xa cách như thường ngày.
Thẩm Niệm trừng to đôi mắt, cô quay lại nhìn Lệ Cảnh Hành. Lệ Cảnh Hành không tránh né, anh trực tiếp đối diện với ánh mắt cô.
Trong mắt anh dường như có muôn ngàn ánh sao, ánh mắt dịu dàng ấm áp, mềm mại từng chút xoa dịu trái tim mệt mỏi, đầy vết thương của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm bất giác thấy lòng mình ấm lại, vành mắt hơi chua xót.