“Cô Thẩm, tuy rằng tôi cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng vẫn chưa đến mức ra ngoài phải đeo khẩu trang và kính để không bị người khác phát hiện.”
“Vậy những thứ này là chuẩn bị cho tôi?” Thẩm Niệm có chút kinh ngạc.
“Không phải thì sao?” Lý Dịch làm một biểu cảm khôi hài.
Thẩm Niệm nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta, đột nhiên cảm thấy anh ta làm quản lý là quá phí phạm, không bằng đăng biểu cảm này lên mạng, khẳng định sẽ nổi tiếng hơn cả những danh hài.
Chậm rãi nhận lấy kính đen và khẩu trang trong tay Lý Dịch, Thẩm Niệm vẫn hơi miễn cưỡng: “Tôi cũng chưa đến mức nổi tiếng như thế, có lẽ chẳng ai nhận ra tôi đâu.”
Biểu cảm khôi hài trên mặt Lý Dịch lại tăng thêm mấy phần: “Dạo này độ hot của cô thế nào cô còn không biết sao?”
Giọng điệu Lý Dịch dường như đang cố tình chất vấn cô, Thẩm Niệm đành chấp nhận, bịt kín mặt rồi mới xuống xe.
Cổng nhà hàng không giống với những cánh cổng kiểu Tây khác. Bên trong nhà hàng được trang trí theo phong vị cổ xưa.
Trần nhà là những ô vuông nguy nga lộng lẫy, vách tường được trang trí bởi một bức tranh hoa cỏ chim thú được ghép bởi vô vàn mảnh sứ màu trà nhạt.
Sàn nhà màu đỏ đậm được đánh sáng bóng, giống như được bôi sáp vậy. Không gian nhà hàng yên tĩnh, thanh nhã, rất đẹp mắt.
Những bóng đèn pha lê tinh xảo lộng lẫy tỏa ánh sáng li ti, âm nhạc du dương lan tỏa khắp nơi, từng chút một đi vào trong tâm hồn của thực khách, làm dịu đi sự phồn hoa nhộn nhịp của thành phố.
Lý Dịch quen thuộc đường ở nơi đây nên dẫn Thẩm Niệm vào một chỗ bên trong nhà hàng, vừa ngồi xuống liền có một phục vụ đưa menu đến.
Lý Dịch nhận menu rồi đưa Thẩm Niệm chọn món.
Thẩm Niệm xua tay: “Anh quen thuộc chỗ này, anh gọi món đi.”
Lý Dịch không từ chối, vui vẻ chọn món: “Không vấn đề gì, để tôi, cô nhất định sẽ thích những món tôi gọi.”
Sau khi hỏi Thẩm Niệm có kiêng ăn gì không, Lý Dịch nhanh chóng chọn vài món rồi chu đáo gọi thêm cho Thẩm Niệm một ly nước cam nóng, nhưng Thẩm Niệm đổi thành nước cam đá.
Lý Dịch không quá kiên quyết chỉ chân thành khuyên Thẩm Niệm: “Con gái vẫn nên uống ít đá thôi.”
Thẩm Niệm cầm cốc nước cam đầy đá lên, uống một ngụm lớn, hơi lạnh lan tỏa khắp tứ chi, sự nóng bức trong người cũng dịu đi phần nào.
“Không uống nước đá thì còn gì là mùa hè?” Thẩm Niệm vặn chiếc ống hút, tỏ vẻ khinh thường nhìn Lý Dịch đang bưng tách cà phê nóng.
Lý Dịch hừ một cái, đáp trả bằng ánh mắt cô thì hiểu cái gì: “Ngồi trong phòng điều hòa uống cà phê nóng mới thực sự là hưởng thụ”.
Thẩm Niệm lại thở dài một hơi, thói quen khác nhau, không nói chuyện được.
Có lẽ bếp trưởng ở đây quá cầu toàn, cô uống hết ly nước cam rồi mà thức ăn vẫn chưa đưa lên. Thẩm Niệm cảm thấy mình phải đi giải quyết nhu cầu cơ thể, đánh tiếng với Lý Dịch rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Đi được một lát, Thẩm Niệm dừng lại, không nhịn được cảm thán nhà hàng này lớn thật, đi một lúc lâu như vậy cũng không tìm thấy nhà vệ sinh, sớm biết như vậy đã không từ chối ý tốt dẫn đường của anh chàng phục vụ đẹp trai kia rồi.
Thẩm Niệm nhìn xung quanh, xác nhận rằng mình vẫn đang ở hành lang của nhà hàng, chỗ này chắc có ít phục vụ đi qua lắm, không biết có vị khách nào lạc đường giống cô đi ngang qua để hỏi vị trí của nhà vệ sinh không nữa.
Tận hưởng làn gió thổi qua mang theo hương vị lá tre một lúc, Thẩm Niệm loại bỏ khả năng mình sẽ gặp được vị khách lạc đường, quyết định vẫn nên tự mình tìm nhà vệ sinh thì hay hơn.
Nhẹ nhàng vén gọn lọn tóc rơi ra, Thẩm Niệm hừng hực tiến về phía trước. Sự thật đã chứng minh, cô quá ngây thơ rồi.
Thẩm Niệm bất đắc dĩ ngồi xuống viên đá bên rìa hành lang, chán nản nhìn ngắm hoa cỏ rực rỡ dưới nắng. Cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc chủ nhà hàng có phẩm vị thế nào mà lại thiết kế thiết kế kỳ quái như thế. Cô thu lại những lời tán dương ban đầu, bắt đầu phàn nàn chê bai.
“Bổn công chúa Elsa này chẳng lẽ lại bị một cái hành lang nhỏ bé này làm khó sao? Không thể bị đánh bại, nhất định phải tìm ra đường.”
Thẩm Niệm sục sôi ý chí chiến đấu, hừng hực đứng dậy, lại bất ngờ đụng phải một đôi mắt sâu như vực thẳm. Thẩm Niệm bị dọa nhảy lên, không cẩn thận giẫm vào cột hành lang, mất trọng tâm liền đổ ầm về phía trước.
Thẩm Niệm ý thức được bản thân sắp ngã xuống, phản xạ tự nhiên nhắm chặt mắt lại.
.......
Không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, Thẩm Niệm còn cảm thấy mình vừa đụng một thứ gì đó mềm mềm, lại còn tỏa ra hương thơm. Cô hít vào một hơi thật sâu, mùi hương này cô cảm thấy rất quen, rất dễ chịu, có cảm giác rất an toàn.
“ Cô có thể đứng dậy không?”
Một giọng nói không cảm xúc vang lên phía đỉnh đầu Thẩm Niệm, Thẩm Niệm “a” một tiếng rồi ngẩng phắt đầu lên.
Khuôn mặt không cảm xúc đẹp như tranh của Lệ Cảnh Hành nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại, ánh mặt trời buổi trưa từ phía sau lưng anh hắt lại, phủ lên người anh một màu vàng nhạt.
Hai tay anh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Niệm, hai tay Thẩm Niệm chống vào vòm ngực của anh.
Bốn bề xung quanh yên tĩnh, chỉ còn âm thanh gió thổi xào xạc qua những lá tre.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, gần đến mức Thẩm Niệm có thể nghe rõ từng nhịp tim của Lệ Cảnh Hành, thình thịch, thình thịch... từng nhịp, từng nhịp vang lên, điềm tĩnh mà mạnh mẽ.
Thẩm Niệm mở to hai mắt, sững sờ há hốc miệng nhìn người đàn ông đang ôm chặt cô, trong đầu Thẩm Niệm chỉ có một suy nghĩ. Thân hình anh đẹp thật, cơ ngực của anh sờ rất thích.
Lệ Cảnh Hành ngừng lại một lúc, cảm giác hơi ấm từ bàn tay cô gái đang truyền đến ngực anh, âm ấm.
Cúi đầu nhìn, bờ môi đầy đặn ướt át hơi mở, dưới ánh mặt trời chiều xuống, chiếc mũi tinh xảo nhỏ nhắn có chút ửng hồng, đôi mắt to chớp chớp, hình bóng anh phản chiếu bên trong đôi mắt trong trẻo như nước.
Yết hầu Lệ Cảnh Hành khẽ động, đột nhiên cảm thấy hơi khát.
“Cậu bê đồ ăn đi trước, tôi đi lấy ít nấm trufflequa”
“Vâng.”
Tiếng nói chuyện cách đó không xa truyền đến, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.