Sau một lúc im lặng, Lệ Cảnh Trần ở đầu bên kia điện thoại lên tiếng: “Cô Thẩm, xin chào. Đã muộn như vậy rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi, thế không tốt cho làn da đâu đấy.”
Trong lời nói của anh ta có một chút đùa cợt, dường như không quá nghiêm túc.
Thẩm Niệm sau khi nghe xong hơi xấu hổ. Sau khi dọn dẹp phòng xong mới đột nhiên nhớ ra chuyện này. Đắn đo mãi nếu không giải quyết xong chuyện này thì khó mà yên tâm đi ngủ nên mới bất chấp gọi điện thoại cho anh ta.
Khi gọi cô hoàn toàn không hề nhận ra bây giờ đã hơi muộn, có thể là Lệ Cảnh Trần đã nghỉ ngơi rồi. Thật là bốc đồng quá đi mất!
Thẩm Niệm thấy hơi ngại vì đã làm phiền Lệ Cảnh Trần nghỉ ngơi, lại nghĩ nếu nói chuyện chấm dứt hợp đồng trong điện thoại thì khó mà nói rõ được nên quyết định tìm một lý do gì đó để cúp máy sớm.
Nhưng Thẩm Niệm vẫn chưa nghĩ ra nên nói với Lệ Cảnh Trần thế nào. Nếu nói gọi nhầm Lệ Cảnh Trần đâu phải kẻ ngốc, sau khi cuộc gọi được kết nối cô đã gọi rõ ràng hai chữ “anh Lệ”, hơn nữa còn tự giới thiệu một tràng, mục đích cực kỳ rõ ràng, chắc chắn là cố tình gọi điện thoại đến tìm anh ta.
Đột nhiên lại có một cuộc gọi khác đến. Thẩm Niệm nhìn màn hình điện thoại, kinh ngạc vô cùng, là Lệ Cảnh Hành gọi đến.
Cơn hoảng hốt ập đến, Thẩm Niệm có hơi sửng sốt, chẳng lẽ anh đã nhìn thấy cuộc gọi ban nãy của cô rồi sao. Đã muộn như vậy rồi, không ngờ anh sẽ gọi lại.
Tưởng tượng đến dáng vẻ Lệ Cảnh Hành đang cau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, truy hỏi cô tại sao đã muộn như vậy rồi mà còn làm phiền anh, Thẩm Niệm thật muốn tát cho mình một cái, tại sao hành sự lại bốc đồng như vậy, cứ nghĩ đến đâu là làm đến đó.
Lệ Cảnh Trần vẫn đang ở đầu dây bên kia đợi câu trả lời của Thẩm Niệm, thấy cô vẫn mãi chưa lên tiếng, Lệ Cảnh Trần lại hỏi một câu: “Cô Thẩm, cô còn ở đó không? Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Lệ Cảnh Trần kéo Thẩm Niệm về với thực tại, vẫn chưa kịp suy nghĩ gì mà cô đã buộc miệng nói: “ “Lệ thiếu, xin lỗi, tôi gọi nhầm, tôi định gọi cho anh trai của anh.”
Sau khi nói xong, Thẩm Niệm nhanh chóng cúp máy, cũng tiện tay tắt luôn cuộc gọi đến của Lệ Cảnh Hành.
“Tút, tút, tút...” Âm thanh báo bận trên điện thoại nhịp nhàng vang lên, Lệ Cảnh Trần kinh ngạc mở to mắt ra, suy nghĩ về câu nói của Thẩm Niệm.
Gọi nhầm.
Định gọi cho anh trai của anh.
...
Đêm hôm khuya khoắt, muốn nói cái gì mà lại gọi tới chỗ của anh ta!
Tại sao anh trai của anh ta lại có quan hệ tốt với Thẩm Niệm như vậy, lâu nay chưa từng thấy bọn họ qua lại. Ngoại trừ hai gia đình thỉnh thoảng hợp tác làm ăn, nhưng những lúc đó hầu như đều do trưởng bối của nhà họ Thẩm ra mặt.
Chẳng lẽ đây là tình yêu sét đánh trong lời đồn sao. Cứ nói Lệ Cảnh Hành đã lớn tuổi như vậy, tại sao ngay cả một người bạn gái cũng không có, anh ta còn tưởng rằng anh trai mình không có hứng thú với phụ nữ, sợ tình cảm sẽ kìm hãm sự nghiệp của anh ấy!
Nghĩ đến Lệ Cảnh Hành có thể sẽ phải chịu những đau khổ vì tình yêu trói buộc, anh ta vừa vui mừng, vừa mong đợi. Như vậy cũng tốt, giống con người hơn một chút rồi, không còn là một cỗ máy kinh doanh lạnh lùng nữa.
“Tút, tút, tút...” Âm báo bận trên điện thoại nhịp nhàng vang lên, đôi mắt phượng lạnh lẽo của Lệ Cảnh Hành bất chợt ánh lên sự lo lắng, do dự cầm điện thoại.
Không biết là Thẩm Niệm đã xảy ra chuyện gì mà chuông reo mới mấy tiếng đã cúp máy, bây giờ anh gọi lại thì cũng không trả lời. Sau khi cân nhắc một lúc, vẫn còn thấy hơi lo, Lệ Cảnh Hành quyết định gọi lại cho Thẩm Niệm lần nữa.
Vào đúng lúc này, một tin nhắn hiện tới. Là của Thẩm Niệm.
“Vừa rồi tôi gọi nhầm, xin lỗi đã làm phiền anh, Lệ tổng.”
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn lịch sự nhưng đầy xa cách của cô gái một hồi, Lệ Cảnh Hành đặt điện thoại trên tay xuống, xoa mái tóc ướt đẫm, cởi chiếc khăn tắm đang quấn lỏng lẻo ra, quay trở lại bồn tắm nằm xuống.
Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải, anh đổi sang một tư thế thoải mái. Làn da ngâm trong nước sáng bóng và mịn màng, được bao phủ bởi những cơ bắp hoàn hảo, dáng người cao thon, nổi bật dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông giống như một yêu ma đang dạo chơi chốn nhân gian.
Đang tắm nửa chừng, điện thoại đặt trong phòng ngủ bỗng đổ chuông, đó là bản nhạc chuông anh cài đặt riêng dành cho Thẩm Niệm.
Không kịp mặc quần áo, tiện tay tóm lấy chiếc khăn tắm rồi đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Nhắm mắt lại, Lệ Cảnh Hành đưa tay che đi ánh đèn vàng ấm áp đang chiếu xuống đỉnh đầu.
Trong bóng tối mờ mịt, có một vài quầng sáng mờ nhạt, từ từ xoay tròn lan tỏa ra xung quanh. Siết chặt ngón tay, vầng sáng đó đã bớt đi nhiều, bóng tối lại bao trùm lấy anh.
Chung quanh yên tĩnh, bên tại không có một tiếng động nào, Lệ Cảnh Hành đột nhiên nhớ tới chuyện mười năm trước.
Lúc đó cả ba mẹ Lệ và ông cụ Lệ đều còn sống, anh không cần phải một mình chịu trách nhiệm gánh vác nhà họ Lệ.
Bình thường lúc không có tiết học, Lệ Cảnh Trần thường kéo anh đi chơi, lén lút đi ăn ở những quán ăn lề đường hoặc bí mật đi câu cá... Mặc dù từ nhỏ anh đã được nuôi dưỡng như một người thừa kế, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là một cậu bé, vẫn còn ham chơi.
Mỗi lần như vậy anh thường nghiêm túc dạy bảo Lệ Cảnh Trần, nhưng lần sau nếu Lệ Cảnh Trần lại kéo anh đi chơi, anh vẫn sẽ đi.
Chính vì vậy mà Lệ Cảnh Trần thường xuyên cười nhạo, nói anh cố tình tỏ vẻ nghiêm túc, nói một đằng nghĩ một nẻo. Rõ ràng là muốn đi muốn chơi những lại làm như không hứng thú.
Tiện thể đề cao bản thân mình là người phong lưu phóng khoáng, không bị gò bó, muốn làm gì thì làm, muốn nói thì thì nói, tự do tự tại.
Lúc đó tuy không nói ra, nhưng Lệ Cảnh Hành thật sự có hơi ngưỡng mộ. Anh ngưỡng mộ phong thái tự do tự tại của em trai mình. Anh cũng rất muốn trở thành một người như vậy, nhưng anh không làm được, có quá nhiều thứ phải lo lắng.
Vì vậy, thỉnh thoảng anh sẽ buông thả bản thân, nổi loạn cùng với em trai mình. Anh nhớ hôm đó là một buổi chiều nắng đẹp, Lệ Cảnh Trần dẫn anh đến hồ chứa nước để bơi.
Nhìn tấm biển “Độ sâu nguy hiểm, cấm bơi” ở bên cạnh, Lệ Cảnh Trần vỗ ngực thề thốt rằng mình đã nhắm chỗ xong rồi, ở đây ít người lui tới, vả lại độ sâu này chỉ là chuyện nhỏ với anh em cậu mà thôi.
Anh do dự cởi quần áo rồi nhảy xuống nước, nhiệt độ nước rất lạnh, cảm giác nóng bức của mùa hè nhanh chóng bị làn nước lạnh làm dịu đi.
Anh cảm thấy rất thoải mái nên đã nín thở và từ từ chìm xuống, cả người đều chìm trong nước. Trong khoảnh khắc chỉ còn lại tiếng sóng nước ùng ục đập vào màng nhĩ.
Sau khi ngâm mình một lúc, anh cảm thấy mình đã hết hơi nên định nổi lên mặt nước lấy hơi, nhưng còn chưa kịp ló đầu lên thì đã nghe thấy tiếng hét của một cô gái.
Sóng nước quá lớn, anh lại cách bờ quá xa, không nghe rõ cô gái đang nói gì, anh chỉ mơ hồ nghe thấy câu nói: “Đừng sợ, tôi đến cứu anh đây”.
Sau đó “ùm” một tiếng, như thể có thứ gì đó nặng nặng rơi xuống nước.