Điều mà Nguỵ Hồng Kiệt không ngờ là Thẩm Niệm vậy mà lại chủ động hủy bỏ hôn ước. Điều này đã giảm đi cho anh ta không ít rắc rối. Anh ta còn nghĩ mình sẽ phải gặp nhiều khó khăn để tránh khỏi sự đeo bám của Thẩm Niệm.
Cho nên anh ta và nhà họ Thẩm đã cùng nhau lên kế hoạch cho màn kịch đính hôn trên du thuyền để buộc Thẩm Niệm phải buông bỏ.
Để diễn xuất chân thực hơn, Tư Tư đã chủ động đề nghị cô ta sẽ nhảy xuống biển. Ban đầu anh ta không đồng ý, đây không phải là chuyện đùa, du thuyền đang chạy trên mặt biển, lỡ như anh ta không thể kịp thời cứu cô thì phải làm sao. Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó Thẩm Tư kiên quyết nhảy khỏi du thuyền, anh ta đã rất lo lắng.
Sau khi cứu Thẩm Tư lên, toàn thân ướt sũng, môi tím tái vì lạnh, run rẩy ngả vào lòng anh ta. Nghĩ đến nếu không phải vì Thẩm Niệm, Tư Tư đã không phải chịu khổ nhiều như vậy! Tất cả là tại Thẩm Niệm!
Nguỵ Hồng Kiệt càng nghĩ càng thấy Thẩm Niệm thật là đáng ghét. Ngay cả bầu không khí trong lành và ấm áp của sân golf cũng không thể làm anh tiêu tan cơn tức giận được.
“Hồng Kiệt, điện thoại của cậu reo kìa.”
Nguỵ Hồng Kiệt bình tĩnh lại, nhìn người bạn đang cầm điện thoại di động của mình bước tới. Nhìn thấy cuộc gọi của Tư Tư, anh ta rất vui, Nguỵ Hồng Kiệt nhanh chóng nhấn nút trả lời: “Tư Tư, sao vậy? Nhớ anh rồi à?”
Thẩm Tư ở đầu dây bên kia khóc nức nở: “Hồng Kiệt, Hồng Kiệt à, em buồn lắm.”
Nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Tư, Nguỵ Hồng Kiệt hoảng loạn vô cùng, lập tức truy hỏi: “Tư Tư, đừng khóc, đừng buồn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói cho anh biết được không? Anh sẽ giúp em.”
“Hồng Kiệt, em gái… em gái giận em rồi, làm sao đây?” Thẩm Tư nức nở, đứt quãng nói ra một câu.
Nguỵ Hồng Kiệt vừa nghe nói là chuyện có liên quan đến Thẩm Niệm, lửa giận trong lòng lại bừng bừng nổi lên, đã hủy bỏ hôn ước rồi tại sao người phụ nữ này còn bám riết không buông vậy.
“Tư Tư, em đừng buồn, nói cho anh biết Thẩm Niệm lại bắt nạt em như thế nào nữa, anh sẽ tìm cô ta nói cho ra lẽ.”
“Hồng Kiệt, là do em không tốt, đã làm em gái tức giận. Hôm nay em ấy đã nói trong cuộc họp báo rằng muốn chấm dứt hợp đồng với Giải trí Tư Niệm. Hồng Kiệt, em phải làm sao đây?”
“Chấm dứt hợp đồng với Tư Niệm? Thẩm Niệm lại muốn làm gì nữa vậy.”
“Hồng Kiệt à, nếu em gái và Tư Niệm chấm dứt hợp đồng thì phải làm sao đây? Em ấy không có tác phẩm tiêu biểu. Công ty giải trí nào sẽ ký hợp đồng với em ấy chứ? Nếu em ấy đồng ý quay lại, em bằng lòng chia tài nguyên của mình cho em ấy.”
Những lời này của Thẩm Tư thật là chân thành tha thiết khiến Nguỵ Hồng Kiệt nghe xong lại càng sôi máu hơn nữa: “Tư Tư, em quá tốt bụng rồi. Mọi thứ hiện tại của em đều do em tự mình đạt được, tại sao em phải cho Thẩm Niệm chứ, là cô ta không có bản lĩnh, không có thực lực, toàn đố kỵ với em thôi.”
Thẩm Tư nghe Nguỵ Hồng Kiệt nói ra những lời này thật đúng với ý nguyện của cô ta, trong lòng thầm đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn giả tạo thanh minh cho Thẩm Niệm: “Không, không đâu, em gái em không như thế, em ấy không phải là người như vậy. Hồng Kiệt, tất cả là tại vì em đã quá yêu anh!”
Thẩm Tư biết rằng bây giờ cô ta càng thanh minh cho Thẩm Niệm, Nguỵ Hồng Kiệt sẽ càng chán ghét cô ấy. Trong lòng cô ta rất muốn lợi dụng Nguỵ Hồng Kiệt để kéo Thẩm Niệm về lại giải trí Tư Niệm, nhưng không thể để bọn họ nối lại tình cũ.
Nguỵ Hồng Kiệt nghe Thẩm Tư bày tỏ tình cảm với mình thì rất hứng khởi, và càng lúc càng chán ghét Thẩm Niệm hơn: “Tư Tư, em đừng nôn nóng, lo lắng cho cô ta không đáng đâu. Cứ giao cho anh, anh sẽ nói chuyện với cô ta, em đừng lo lắng nữa, ngoan nhé.”
“Vâng, Hồng Kiệt à, anh đừng trách em gái nhé.”
Nguỵ Hồng Kiệt vỗ về Thẩm Tư một lúc rồi cúp điện thoại. Cởi bao tay ra, chào hỏi bạn bè rồi chuẩn bị đi tìm Thẩm Niệm lý luận.
Khi vừa lái xe ra đến đường cái, Nguỵ Hồng Kiệt nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen từ phía trước chạy tới với tiếng động cơ rất êm tai. Khi hai chiếc xe chạy lướt qua, vô tình nhìn thoáng qua anh ta thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Thẩm Niệm!
Không đợi anh ta có thể nhìn kỹ hơn, chiếc Bentley màu đen đã lái đi mất rồi.
Nguỵ Hồng Kiệt hạ cửa kính xe xuống và nhìn về hướng chiếc Bentley màu đen rời đi. Nơi đó hình như là trang viên của nhà họ Lệ.
Lệ Cảnh Trần xuống xe trước, đi vòng qua bên cạnh Thẩm Niệm, lịch thiệp mở cửa xe cho cô. Thẩm Niệm cảm ơn anh ta rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ta vào trang viên.
Cả đường đi Lệ Cảnh Trần vẫn luôn suy nghĩ về mối quan hệ giữa Thẩm Niệm, bà nội và Lệ Cảnh Hành.
Nhìn thấy bà nội Lệ vui vẻ ra đón, Lệ Cảnh Trần đột nhiên cảm thấy hơi xúc động, đã lâu không gặp bà nội, chắc bà nội cũng đã nhớ anh ta lắm rồi. Bỏ qua những thắc mắc vừa rồi, anh ta dang tay ra, sẵn sàng ôm bà nội.
Nào ngờ, bà lướt qua người anh ta và ôm lấy Thẩm Niệm.
Lệ Cảnh Trần vẫn đang vươn hai tay…Dường như anh ta đã bỏ lỡ rất nhiều.
“Niệm Niệm à, đã lâu không gặp rồi, cháu có nhớ bà nội không, bà nội nhớ cháu lắm đấy!” Bà nội Lệ buông Thẩm Niệm ra, hài lòng nhìn cô từ trên xuống dưới.
Nhìn xem cô cháu dâu của bà xinh đẹp biết bao.
“Bà nội Lệ, cháu cũng rất nhớ bà.”
Bà nội Lệ nhẹ nhàng vỗ lên tay Thẩm Niệm, quay đầu lại thì thấy Lệ Cảnh Trần đang đứng bên cạnh.
“Cảnh Trần cũng đến à, nhanh lên, mau vào đi, Cảnh Hành đang đợi đó. Đồ ăn đã chuẩn bị xong hết cả rồi, chỉ chờ mấy đứa về ăn cơm thôi!”
Nói xong bà liền kéo Thẩm Niệm bước nhanh vào nhà. Lệ Cảnh Trần bất lực thở dài một hơi, cũng đi theo vào trong.
Từ khi nào mà bà nội và Thẩm Niệm lại thân thiết với như như vậy, bà nội gặp Thẩm Niệm rõ ràng là còn vui hơn cả gặp anh ta nữa.
Vừa bước vào đại sảnh của biệt thự, bác Trương đã đi tới, vui vẻ nhìn Thẩm Niệm: “Cô Thẩm đến rồi à?”
Thẩm Niệm nở một nụ cười ngọt ngào: “Chào bác Trương, lại gặp nhau rồi.”
“Cảnh Hành đâu, Niệm Niệm đến rồi mà thằng bé cũng không biết ra đây nữa, cả ngày từ sáng đến tối cứ bận rộn cái gì vậy, có ai mà yêu đương như nó không?” Bà nội Lệ bất mãn lên tiếng.
Khi nghe thấy hai chữ “yêu đương” Thẩm Niệm chợt giật mình, vội vàng nhìn Lệ Cảnh Trần đang đứng ở một góc, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đào hoa đang mở to đầy kinh ngạc của anh ta.
Yêu đương? Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Hành? Bọn họ vậy mà lại đang hẹn hò sao? Đùa cái gì vậy!
Anh ta cực kỳ hiểu rõ tính khí của Lệ Cảnh Hành. Trước giờ anh ấy chỉ bận rộn, lo lắng cho chuyện của Lệ Thị. Mặc dù có rất nhiều người phụ nữ theo đuổi, có thể xếp hàng dài từ trang viên đến công ty, trong số đó không thiếu nhưng người tài giỏi, xinh đẹp và có năng lực. Nhưng anh chưa từng động lòng. Tại sao bây giờ lại hẹn hò với Thẩm Niệm, bọn họ mới quen biết được vài ngày thôi mà?
Chẳng trách!
Lệ Cảnh Hành từ đó đến giờ chưa từng quan tâm đến Sao Trời tại sao đột nhiên lại nói với anh ta rằng đã ký hợp đồng thay anh với một nghệ sĩ, còn là một nghệ sĩ không hề có tác phẩm tiêu biểu nào cả, không có người hâm mộ, cũng không có danh tiếng.
Hóa ra là anh đang giúp đỡ cô bạn gái nhỏ của mình!
Vẻ mặt của Lệ Cảnh Trần đột nhiên trở nên rất phức tạp, có sự mừng vui, yên tâm vì anh trai của mình - cây vạn tuế cuối cùng cũng đã nở hoa và cũng tự hỏi tại sao Thẩm Niệm lại cho thể khiến anh trai mình rung động được.
Trước giờ Lệ Cảnh Hành làm việc không dựa vào cảm xúc, nên trường hợp phá lệ như thế này căn bản là không hề có! Ánh mắt Lệ Cảnh Trần nhìn về phía Thẩm Niệm càng trở nên sâu xa, đầy ẩn ý hơn.
Không thể không thừa nhận rằng anh ta càng lúc càng hứng thú với cô hơn.
Thẩm Niệm cũng nhận thấy ánh mắt của Lệ Cảnh Trần đang nhìn mình…