Tô Triều trốn một lúc trong bụi cỏ, thấy hai người đã đi xa, cậu tháo kính râm rồi lặng lẽ bò ra ngoài.
Không dám nhìn vào mắt người qua đường, cậu quay đầu muốn đi theo nhưng cánh tay lại bị ai đó kéo lại.
Quay lại nhìn là Tô Tịch.
"Anh đứng đây làm gì?" Tô Tịch vỗ vỗ cỏ khô cùng bụi bẩn trên người cậu, "Làm sao đây, linh hồn chính nghĩa của anh lại bùng cháy nên bắt anh đi dọn rác à?"
Lúc còn ở nhà, Tô Triều chỉ cần thấy chỗ nào bẩn liền không nhịn được dọn cho bằng sạch thì thôi, sau này lại lấy nó làm lý do chính đáng để trốn làm bài tập.
Tô Triều: ".............Không đến mức đó."
"Thế anh chui vào trong kia làm gì?" Tô Tịch hỏi.
"Anh........ thấy có con sóc chạy vào nên đuổi theo xem."
"Sóc ở đâu?"
Tô Triều quay đầu nhìn thoáng qua, sớm đã không có bóng ai, hậm hực: "Thoát rồi."
"Lạ thật." Tô Tịch hướng bên kia liếc mắt một cái, thấp giọng hỏi: "Nói thật đi, anh là có xuân tình mới kích động như thế đúng không?"
Tô Triều:!!!
"Em hồ đồ hả, toàn nói bậy......" Tô Triều nhìn đi chỗ khác, xoay người đi về phía trước.
Tô Tịch tiếp lời: "Em chỉ tùy tiện nói thôi mà, nhìn phản ứng của anh xem, cứ như trọng trúng tim đen rồi còn gì."
Tô Triều tăng tốc, ngay lập tức bỏ lại Tô Tịch.
"Anh đang lảng tránh câu hỏi của em." Tô Tịch nắm chặt dây đeo cặp sách, chạy theo cậu, vừa chạy vừa nói: "Quả nhiên anh có bí mật, trước đây anh vẫn chia sẻ hết mà! Aizzz...., em không hỏi nữa, anh dừng lại đi, em mệt đứt hơi rồi."
Vừa dứt lời, Tô Triều liền dừng lại, đứng ở tại chỗ chờ cô: "Chạy một tí thế mà cùng mệt đứt hơi?"
"Đương nhiên là không thể." Tô Tịch chộp lấy ba lô cậu, lộ ra vẻ dữ tợn, "Không nói thế, làm sao tóm được anh."
Tô Triều bất đắc dĩ, đứng người mà nói lảng đi: "Trời nóng quá, anh muốn uống cà phê."
"Đối diện trường một quán cà phê uống rất ngon!" Tô Tịch lập tức dẫn cậu đi tới cổng trường, thỉnh thoảng liếc cậu một cái, thấy sắc mặt đỏ bừng, đi đường cũng không mở mắt, thiếu chút nữa đi vào trong bãi cỏ, bộ dáng giống như bị hút mất linh hồn.
Tô Tịch lén cười một lúc rồi nắm lấy cánh tay cậu nhỏ giọng: "Được rồi, em không ép anh nữa. Bất quá anh cũng quyền tìm một đối tượng chứ, tuy rằng cô ấy so với anh lớn hơn một chút, nhưng nếu anh thật sự thích người ta, những này không thành vấn đề."
Tô Triều hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn: "Em biết là ai rồi sao?"
"Không khó đoán, anh vừa nhìn thấy người ta liền có phản ứng thái quá, hẳn là đối tượng vừa mắt." Tô Tịch trông cứ như chuyên gia tâm lý tình yêu, "Nhưng em quá hiểu rõ, người ưu tú như thế, người muốn theo đuổi cũng quá nhiều, một cậu bé ngây thơ như anh cũng khó mà kiểm soát trái tim, rung động cũng bình thường."
"Thật?" Tô Triều chớp chớp mắt, "Thật bình thường sao?"
"Đương nhiên." Tô Tịch vỗ vai cậu động viên, "Đừng lo, cho dù sau này hai người có ở bên nhau, sẽ bị người khác đánh giá, nhưng tình cảm chân thành là trên hết, tuổi tác không thành vấn đề! Em ủng hộ anh vô điều kiện!"
Tô Triều trong lòng vẫn luôn phập phồng không biết vì sao cảm thấy có chút yên ổn, tựa hồ đang chờ đợi cái loại đang thừa nhận cùng ủng hộ này.
Nhưng.........
"Anh cũng không chắc thực sự mình có thích người ta không, có thể chỉ là ảo giác thì sao? Đơn giản chỉ là hâm mộ?" Tô Triều lo lắng.
"Cái này............" Tô Tịch cũng khó nói, thấy cậu muốn đi quán cà phê, lôi kéo cậu liền chạy, "Đi gọi đồ uống trước đi rồi nói tiếp."
Trong quán cà phê, hai người ngồi một góc, mỗi người cầm một tách cà phê đã nguội lạnh.
Tô Tịch hít sâu hai hơi, sau đó nhìn Tô Triều, chỉ thấy đối phương bơ phờ, uống hai hớp sau nằm gục xuống bàn, thở dài.
"Anh à, em cảm thấy........ anh không chỉ là ngưỡng mộ." Tô Tịch nói ra.
"Tại sao?" Tô Triều quay đầu, khẩn trương nhìn cô.
"Anh còn nhớ chị Lục hàng xóm cạnh nhà chúng ta không?" Tô Tịch nói, "Là cái chị học cùng anh hồi trước ý, trước đây anh cũng rất hâm mộ chị ấy còn gì, ngày nào cũng theo mông người ta, nhưng anh có thích chị ấy không?? Có giống như bây giờ thần hồn phách lạc không? Anh chỉ đơn giản tham lam kiến thức của người ta, là muốn chị ấy giúp anh làm bài tập thôi."
Tô Triều chậm rãi ngồi dậy, cắn ống hút, một hơi uống hết nửa ly nước đá, sau đó thở ra: "Nói rất đúng."
"Cố lên." Tô Tịch thấp giọng nói, "Em cảm thấy cô ấy thực không tồi, anh cố gắng lên."
"Thật?" Tô Triều đỏ mặt, "Em cảm thấy người ta cũng tốt?"
"Chắc là vậy."
Tô Triều cùng nàng cụng ly, sau đó nghĩ tới cái gì, chán nản nói: "Nhưng là không biết người ta có thích anh không?"
Tô Tịch: "Không thì cứ thử hỏi đi."
Tô Triều cười khúc khích vài tiếng, nhìn thấy một nam sinh bước vào cửa, là hội trưởng hội học sinh.
Cậu cúi đầu khẽ hỏi: "Em thích cái cậu hội trưởng hội sinh viên kia à?"
"Anh nói bậy bạ cái gì đấy, em chỉ...... chỉ là, thôi chết, em đã đáp ứng đi hội sinh viên hỗ trợ!" Tô Tịch vội vàng uống hai hớp nước, chuẩn bị trở về.
"Không cần gấp, người ta tới tìm em."
Tô Triều vừa nói xong, hội trưởng hội sinh viên liền đi tới bàn của bọn họ, cảnh giác nhìn Tô Triều.
Tô Triều đá chân Tô Tịch dưới gầm bàn, đem quyền lên tiếng giao cho Tô Tịch.
"Đây là anh trai em ạ." Tô Tịch giới thiệu.
Đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, ôn hòa cười nói: "Xin chào."
Tô Triều gật đầu, không dám mở miệng.
"Anh ấy hơi tự kỉ, cũng không thích nói chuyện với người lạ, anh đừng để ý tới anh ấy." Tô Tịch lại lấy ra cái lý do này, sau đó nói: "Em ở lại đây cùng anh ấy một lát rồi đến hội sau được không ạ?"
"Được, không gấp."
Tô Triều tai nghe cuộc đối thoại của họ, mắt lại dán vào con đường bên ngoài, quan sát người đi bộ qua lại.
Đột nhiên, Mạnh Tinh Trì cùng Tiết Minh Ngọc xuất hiện trong tầm mắt cậu, họ đang cùng nhau băng qua đường.
Mắt Tô Triều sáng lên, xách túi chạy ra ngoài: "Anh đi trước."
"Anh!" Tô Tịch nhìn bóng lưng vội vàng của cậu, quay đầu hướng bên ngoài nhìn, quả nhiên thấy Tiết Minh Ngọc gương mặt tươi như hoa, không khỏi đỡ trán một cái, "Thật sự là tai họa a."
Ngược lại, hội trưởng hội sinh viên sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nói: "Giọng nói anh trai em nghe hay thật, hình như anh đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải?"
"Không, anh nghe lầm rồi, anh có thể nghe được giọng anh ấy ở đâu được?" Tô Tịch thở dài, "Chúng ta trở về trường đi."
Tô Triều hạ vành mũ xuống, hai ba bước trà trộn trong đám người, bước từng bước theo sau hai người họ.
Nắng rất gắt, đi một lúc thì nóng đến đổ mồ hôi, Tô Triều không biết mình phải đi bộ như vậy bao lâu, rất muốn lấy kem chống nắng ra bôi.
"Em đã hẹn với bác sĩ rồi, mấy hôm nữa anh dành chút thời gian gặp người ta nhé." Tiết Minh ngọc nói, "Với lại, gần đây anh sao thế, rất hợp tác, trước đây em có thuyết phục đến khô mồm anh cũng mặc kệ mà."
Tiết Minh Ngọc vẫn còn hơi ngạc nhiên, mấy hôm trước cô mời Mạnh Tinh Trì đến trường diễn thuyết, đối phương đột nhiên nói muốn cô giúp liên hệ với bác sĩ tâm lý, đây là chuyện có một không hai.
Hồi cấp 3, Tiết Minh Ngọc biết anh bị chướng ngại tâm lý với xã hội, liền vừa đe dọa vừa dụ dỗ kéo anh đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tịch thu điện thoại di động và ví, yêu cầu anh tự tìm cách về nhà.
Ý định ban đầu là để anh nhờ người lạ giúp đỡ, chỉ cần nói vài câu với người qua đường, mượn điện thoại di động gọi cho tài xế ở nhà, sau đó liền có thể về nhà.
Ai mà ngờ ông tướng này thà đi bộ hơn một giờ chứ không thèm mở miệng.
Kể từ đó, cô không bao giờ ép anh phải đi điều trị nữa.
Nghĩ đến đây, Tiết Minh Ngọc quan sát vẻ mặt của anh, cười đầy ẩn ý: "Có phải anh đang để ý ai đúng không?
Mạnh Tinh Trì mắt khẽ động, nhưng không có trả lời.
Tiết Minh Ngọc không nhịn được trêu chọc: "Xem ra là có rồi, nên mới muốn thay đổi tâm tình của bản thân?"
Mạnh Tinh Trì suy nghĩ một lúc, sau đó bình tĩnh gật đầu.
"Ai thế?" Tiết Minh Ngọc ghé sát vào hỏi, không hiểu sao cảm thấy hình như phía sau có một ánh mắt oán hận nào đó.
Cô quay đầu nhìn lại, còn chưa rõ tình huống, dây túi trên vai đột nhiên bị giật mạnh, một gã đàn ông gầy gò vừa giật túi của cô, theo bản năng hét lên: "Đứng lại, bớ người ta ăn cướp!"
Vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên lao ra một thanh niên cao gầy, tướng mạo như sinh viên đại học, đeo kính râm, mũ trên đầu bị gió thổi bay.
Tiết Minh Ngọc nhặt chiếc mũ lên, vội la lớn: "Trong túi chỉ có mỹ phẩm thôi, không có gì giá trị, cậu kia đuổi theo sẽ không bị thương chứ?"
Nói xong, lại thấy Mạnh Tinh Trì tháo kính râm xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng thanh niên một lúc, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không nói một lời đuổi theo.
Mạnh Tinh Trì đuổi tới, anh thấy Tô Triều đã chặn được người trong ngõ, bên kia là một cậu bé 13-14 tuổi, quần áo bẩn thỉu rách lỗ chỗ, đang sợ hãi lui về phía sau, cảnh giác nhìn cậu, nhìn giống như một người mới phạm tội lần đầu vì kế sinh nhai.
Mạnh Tinh Trì bước nhanh đứng trước mặt Tô Triều, lạnh nhạt nhìn tiểu tặc kia.
Có lẽ là bị ánh mắt của anh dọa sợ, hoặc là cảm thấy không địch nổi hai người này, tiểu tặc ném túi trở về, liền rơi nước mắt.
Tô Triều nhặt chiếc túi lên và vỗ nhẹ vào đống bụi.
"Tinh Trì." Tiết Minh Ngọc đuổi theo, vừa thấy chiếc túi vừa bị cướp lại và không có ai bị thương nên thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn anh bạn trẻ."
Tô Triều trả lại chiếc túi cho cô, nhịn không được nhìn chằm chằm cô.
Mạnh Tinh Trì chú ý đến hành động này, nói với Tiết Minh Ngọc "Thằng nhóc này là lần đầu phạm tội, em muốn giải quyết như thế nào?"
Tiết Minh Ngọc nhìn cậu bé, hỏi nguyên nhân, mới biết đứa trẻ này bỏ nhà đi bụi, không biết đi đâu nên sinh ra ác ý giật túi xách của cô trên đường.
Tiết Minh Ngọc giáo dục cậu nhóc, định liên lạc với cảnh sát để đưa về nhà, sau đó quay sang Mạnh Tinh Trì "Còn anh, có muốn đi cùng nhau không?"
"Không."
Tiết Minh Ngọc cũng tỏ vẻ hiểu, đúng là cái tật đánh mãi không chừa.
"Cậu đẹp trai này, cậu có rảnh không? Tôi muốn mời anh tối nay đi ăn cơm, xem như là cảm tạ?" Tiết Minh Ngọc khẽ cười, "Cậu là sinh viên sao?"
Tô Triều lắc đầu.
"Đưa thằng nhỏ về trước." Mạnh Tinh Trì đưa bọn họ tới ngã tư đường, đồn cảnh sát cũng chỉ cách đó mấy trăm mét.
"Được, vậy em đi trước, có việc gì thì cứ alo nhé." Tiết Minh Ngọc mang theo người rời đi.
Tô Triều nhìn bóng lưng của cô, phát hiện Mạnh Tinh Trì đối mặt với cô không có chút lạnh lùng kiệm lời nào, dường như hoàn toàn là một người khác, khiến cậu không khỏi có chút khó chịu.
"Cô ấy đi xa rồi." Mạnh Hành Trì đột nhiên nói.
Tô Triều lấy lại tinh thần, hơi kéo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt: "Mạnh tổng, anh nhận ra tôi từ bao giờ?"
Mạnh Tinh Trì tính toán thời gian trong đầu.
Không được đáp án, Tô Triều lại đẩy kính râm lên, rất tự nhiên hỏi: "Cô gái ban nãy là bạn gái anh?"
"Hai mươi tám phút."
"Sao?"
"Tôi nhận ra anh hai mươi tám phút trước."
"À ~" Tô Triều gãi gãi mặt, phiền muộn trong lòng tựa hồ lại tiêu tán, thậm chí có điểm buồn cười.
"Vừa rồi anh hỏi cái gì?" Mạnh Tinh Trì lại hỏi.
".........."
"Bạn gái?" Mạnh Tinh Trì nghĩa đến cậu vừa thấy Tiết Minh Ngọc liền lộ ra chút cảm xúc dị thường, trước đây cũng thường xuyên có nam nhân lộ ra với Tiết Minh Ngọc anh mắt cây si như thế.
Anh không giấu giếm nhíu mày: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Bởi vì cô ấy trông rất tuyệt." Nhìn Tiết Minh Ngọc ở khoảng cách gần, Tô Triều nhận ra cô ấy thực sự là một người đẹp dịu dàng và hào phóng, khí chất đại mỹ nhân.
Mạnh Tinh Trì:"......." Tôi cũng tuyệt mà!
Đúng?
Tô Triều cúi đầu, nhìn đá tảng đá cuội bên cạnh nói nhỏ: "Anh không muốn nói sao?"
"Không." Mặc dù Mạnh Tinh Trì không tình nguyện, nhưng anh cũng không thể từ chối, trả lời: "Cô ấy không phải bạn gái của tôi, nhưng cô ấy sẽ sớm có bạn trai thôi."
Nghe được câu trả lời này, Tô Triều ban đầu vui vẻ, sau đó lại bối rối: "Sắp có rồi? Sao anh biết? Không phải là anh chứ?"
"Không, dù sao............ chuyện cũng là như vậy." Mạnh Tinh Trì không muốn trả lời nữa.
"Được." Không phải người yêu thì tốt!
Tô Triều mím môi chậm rãi cười nói: "Mạnh tổng, tôi mời anh ăn tối, lát nữa anh có rảnh không?"
Mạnh Tinh Trì mạnh mẽ gật đầu.
Thời gian-chắc chắn có!
Hai người lên xe, Tô Triều tìm nhà hàng gần đó thích hợp hơn cho hai người họ ăn, sau đó hỏi ý kiến của Mạnh Tinh Trì, cuối cùng chọn một nhà hàng phương Tây.
Sau đó, trong xe rơi vào im lặng.
Tô Triều ôm ba lô, cuối cùng cũng tháo khẩu trang ra, khóe mắt lén nhìn Mạnh Tinh Trì, thấy anh đang nhìn điện thoại, lại quay đi chỗ khác.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, cậu mở túi lấy ra hai lá bùa: "Mạnh tổng, đây là em gái tôi đi chùa xin, rất linh nghiệm, tôi cho anh một cái, chúc anh đi đường thuận lợi."
"Cám ơn." Mạnh Tinh Trì thành kính nhận lấy, cẩn thận nhìn kỹ, cùng cái lần trước nhận được giống nhau, ngoại trừ thiếu chữ "Tô".
"Lần này anh sẽ không đánh mất nữa chứ?" Tô Triều hỏi.
"Không, lần trước tôi không có đánh mất cái kia." Mạnh Tinh Trì nói.
"Vậy là tốt rồi." Tô Triều cảm thấy nhẹ nhõm, cười híp mắt.
"Cái kia là cái gì?" Mạnh Tinh Trì chỉ vào tlá bùa trên tay cậu, cùng phong cách của anh có chút khác biệt.
Tô Triều cúi đầu nhìn một chút, lỗ tai bắt đầu nóng lên, dùng tay nhéo nhéo, không cho anh thấy.
Lần trước cùng Tô Tịch thương lượng xin một ít bùa tình duyên hối lộ Mạnh Tinh Trì để anh chuyện tốt nên duyên, không thành thì chính mình trung gian kiếm một túi tiền lớn.
"Đây......cũng là bùa bình an." Tô Triều cười cất kỹ trong túi.
Sau đó liền niệm một câu: Ông trời phù hộ, nhất định phải hiển linh aaaa!
Mạnh Tinh Trì thấy cậu quay đầu ngắm phong cảnh, không nói nữa, liền lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gửi tin nhắn cho Tiết Minh Ngọc.
Mạnh Tinh Trì: [Mau bắt đầu hẹn hò, tìm bạn trai, nhanh lên. 】
Tiết Minh Ngọc: [Cái quái gì vậy? 】
Mạnh Tinh Trì liếc nhìn Tô Triều, cảnh báo: [Sắp thành bà cô đến nơi rồi, đừng nghĩ đến việc ăn cỏ mềm, đặc biệt là những loại đẹp trai, hát hay, nam sinh 22 tuổi mới lớn, nuốt không trôi. 】
Tiết Minh Ngọc: 【Anh đang nói cái quái gì vậy??? 】