Ta nhịn không nổi, nước mắt lại rơi xuống một lần nữa.
Ta nói với chàng: “Vậy ta nói trước, mặc kệ chàng hỏi ta cái gì, ta đều nguyện ý.”
Sau ngày ấy, rất nhanh liền truyền đến tin tức Thái Tử cùng An Vương đánh trận. Ta càng thêm bất an.
Cha ta đã biết mình không đứng nhầm phe Thái tử, binh tướng lui tới cả ngày trong phủ, làm cho không khí thêm vài phần sát ý.
Cả ngày ta thám thính tin tức từ chỗ của cha, thế nhưng tin thám thính được đều là bất lợi với Thái Tử.
Ta càng thêm nôn nóng.
Mãi đến ngày ấy ta nhìn thấy cha ta vội vã đi ra ngoài, ta cũng không cách nào chờ đợi thêm nữa. Thay trộm quần áo, ta cải trang thành một quân sĩ của cha ta, đi theo bọn họ trộm ra ngoài.
Chiến trường ở ngoài thành.
Chờ lúc chúng ta chạy tới, đại cục đã định.
Thái Tử quỳ trên mặt đất, Lục Vân Giản đang muốn cầm đao đâm hắn ngực.
"Không cần -------" ta khàn giọng kêu.
Nhưng mà... chậm.
Máu tươi đỏ như hồng mai rụng hôm đầu mới gặp. Ta òa khóc.
Ta cùng Lục Vân Giản làm giao dịch.
Cho ta thời gian một năm đi biên cương tìm dược giải độc cho Ninh Hân, hắn không giết cha ta, hơn nữa trả chúng ta tự do.
Một năm sau khi ta trở về, vì giấu tai mắt người, hắn phong ta làm Hoàng quý phi. Giải dược chế thành, ta thấy Ninh Hân.
Xem nàng vui sướng mà chạy về phía ta, không tồn tại chút khúc mắc nào, ta mới biết được, nàng không biết.
Nàng không biết mình trúng độc.
Nàng không biết ta hạ độc nàng.
Ta nhìn về phía Lục Vân Giản, hắn nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho ta, ý bảo ta đừng nói cho nàng.
Lúc này ta mới đem ánh mắt đặt lên trên người Ninh Hân.
Ta hình như hiểu được cô nương ngây thơ tự tại này từ đâu mà đến, người bên người nàng ấy đều nỗ lực để nàng rời xa phàm thế ô trọc, đều thật cẩn thận che chở nàng.
Thật là một cô nương hạnh phúc mà.
Ta càng thêm ghen ghét nàng.
Đêm đó đã lâu chúng ta mới cùng ngủ ở trên một cái giường, giống hệt như khi còn nhỏ.
Nàng không hề phòng bị với ta, ta vốn định đem chuyện trước kia nói cho nàng, nhưng bỗng nhiên nhớ tới ban ngày khi Lục Vân Giản làm ánh mắt cảnh cáo, vẫn là thôi đi vậy. Hắn căng thẳng như vậy, ta cần gì phải cho hắn thêm phiền đâu.
Lại ở trong cung hai ngày, xác định Ninh Hân đã giải độc, ta chính thức cáo biệt bọn họ.
Ninh Hân đối với việc ta rời đi có chút không nỡ, mà Lục Vân Giản, hắn cho ta một khối kim bài.
"Nếu gặp phiền toái, có thể lấy nó ra."
Ta cười cười. "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Một khắc khi đi ra khỏi cửa thành kia, ta nhìn về phía sau.
Chuyện xưa như mây khói lại như rõ ràng trước mắt.
Ta rốt cuộc cũng trở thành một cô nương tự tại.
"Còn không đi sao?" Phía sau truyền đến thanh âm, ta quay đầu lại.
Nhìn đến chàng nghiêng nghiêng ỷ ở trên xe ngựa, đang mỉm cười nhìn ta.
Ta bước nhanh chạy tới.
Trong cuộc đời chỉ có thời khắc kia mới làm ta cảm thấy ta vô cùng may mắn khi biết y thuật, để cho ta có thể ở trong thời khắc đó, khi chàng đang cận kề cái chết, có năng lực kéo chàng lại từ tay tử thần.
Sau đó chàng ở trong thành dưỡng thương, ta một mình đi biên cương tìm dược. Nhưng lấy được lời hứa hẹn của Lục Vân Giản.
Sau khi trần ai lạc định, hứa trả cho ta sự tự do.
Hứa trả sự tự do cho tất cả chúng ta.
"Đã lâu không gặp." Ta cười nói.
Đã lâu không gặp, chàng sống có khỏe không?
"Sao nàng lại có vẻ gầy đi vậy." Chàng nói với ta.
Chàng cũng vậy, từ ngày từ biệt ấy hình như đã gầy đi không ít.
"Nào có đâu." Ta cúi đầu cười nói.
Ta cho rằng mình có thể bình đạm mà ứng đối hết thảy. Nhưng khi ta đứng ở trước chàng, khi chàng nhìn ta như thế, ta vẫn có chút khẩn trương.
Ta xác định tình cảm của mình. Nhưng ta không xác định tình cảm của chàng.
Ta thích chàng.
Nhưng ta không cách nào phân biệt đến tột cùng chàng là thật sự thích ta, hay là lợi dụng ta.
"Sau này nàng có tính toán gì không?" Chàng hỏi.
"Ta muốn dựa vào y thuật, đi khắp nơi trên thế gian." Ta nói.
"Vậy chàng thì sao, có tính toán gì không?" Ta khẩn trương nhìn phía chàng.
"Ừm....." Chàng tự hỏi.
Hô hấp của ta có chút đình trệ.
"Nghe nói là nàng đã cứu ta?" Chàng bỗng nhiên nói.
"Ừm." Ta nói.
"Ân cứu mạng không có gì báo đáp, ta đây đành phải lấy thân báo đáp." Trên mặt chàng làm bộ bất đắc dĩ.
Ta "Phụt" một tiếng cười, nước mắt lại chảy xuống.
"Sao lại khóc rồi." Chàng lau nước mắt cho ta.
Bởi vì quá vui mừng. Vui mừng đến tim cũng đang nhảy nhót, vui mừng đến cầm lòng không được mà rơi lệ.
"Nàng có nguyện ý hay không...... Trở thành thê tử của ta?" Chàng hơi hơi khom lưng, nhìn đôi mắt ta, nghiêm túc hỏi ta.
Cảm xúc cuồn cuộn trong ngực ta, ta nói với chàng: "Hình như ta đã sớm đồng ý rồi."
Chàng ôm ta vào lòng. Ta nghe lồ ng ngực chàng chấn động, đập mạnh tựa tim ta, cùng nhịp.
"Thái Tử ca ca......." Ta thâm tình kêu gọi.
"Còn gọi ta là Thái Tử ca ca?" Chàng vô tình cắt ngang.
Cũng đúng, chàng đã sớm không còn là Thái Tử nữa.
Ừm...... Ta nghĩ nghĩ.
"Lục Vân Thâm, từ khi nào chàng bắt đầu thích ta?"
Chàng suy tư một lát.
"Từ ánh mắt đầu tiên."
Từ ánh mắt đầu tiên, dưới tàng cây hoa mai, nàng chọn trúng chiếc đèn hoa đăng mà ta thích nhất.
Từ lúc đó ta liền thích nàng.