Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Chương 42: Thứ muội không đáng chú ý



Muốn làm quan trong triều đình, đối với Bách Lí Tích Niên mà nói đây không được tính là việc khó khăn gì, có thể tưởng tượng nghĩ tới bản thân được yên giấc vô lo, từng bước thăng chức, hơn nữa còn có thể ở trong vòng tranh đấu tránh né được tất cả những điều bất lợi, những điều đó thật không dễ dàng. Trừ khi hắn có thể tìm được một chỗ dựa đáng tin cậy ở trong cung.

Hơn nữa hiện tại hoàng đế tuổi đã cao, tuy đã lập thái tử nhưng những vị hoàng tử ở trong cung vẫn còn thấy rõ dấu hiệu tranh đấu.

Từ trước đến nay, hoàng tử có thể bước lên ngôi vị hoàng đế cũng không nhất định phải là người trước kia được hoàng đế lập thái tử, tục ngữ có câu một triều thiên tử một triều thần, mắt thấy người trên long ỷ kia sắp thay đổi, trước khi thay đổi thì phải chèn ép cho tốt, nếu có thể chèn ép đúng người thì trong tương lai có thể nhận được nhiều chỗ tốt, có thể nói là không thể đếm hết.

Lần này Bách Lí Tích Niên ra ngoài du học, có thể học được gì, đối với hắn mà nói cũng không hề quan trọng, quan trọng là có thể cùng vị hoàng tử đó tạo ra mối quan hệ tốt hay không, vì tương lai Bách Lí gia có thể vang danh mà trải tốt đường.

Bách Lí Tích Niên nghĩ một hồi rồi mới nói, "Là Cửu hoàng tử. Tứ điện hạ với Cửu điện hạ hai người tuy rằng bất phân thắng bại, nhưng so với tứ điện hạ mà nói thì Cửu điện hạ có phần bình dị gần gũi hơn một chút, có nhiều nội dung để nói chuyện cùng với ta nhiều hơn một chút. Tứ điện hạ có thể vì xuất thân quá cao quý nên luôn tạo cho người ta loại cảm giác không dễ dàng thân cận."

Cửu hoàng tử, chính là Vũ Văn Dịch...

Bách Lí Thu Thủy hạ tầm mắt xuống, nàng tự mình che giấu thật tốt tia lạnh lẽo lộ ra nơi đáy mắt, khóe môi nghiêng nghiêng khơi mào một tia cười lạnh không dễ thấy. Bách Lí Tích Niên đương nhiên sẽ cảm thấy Vũ Văn Dịch mang lại cảm giác thân cận, Vũ Văn Dịch là kẻ có dã tâm rất lớn, mỗi việc hắn làm đều là vì tương lai muốn đoạt long ỷ làm nơi của hắn, mà Bách Lí Tích Niên lại là trưởng tử của Bách Lí gia.

Bách Lí gia đã đào tạo ra hai vị tể tướng, là căn cơ vững chắc cho danh môn vọng tộc, Vũ Văn Dịch đã sớm nổi lên tâm tư muốn làm lung lay Bách Lí gia, thời gian kết giao cùng Bách Lí Tích Niên tất nhiên sẽ cố tình khiến đối phương có cảm giác dễ thân cận với mình, thể hiện rõ thành ý mười phần, Bách Lí Tích Niên vì thế mà có quan hệ tốt đẹp hơn với hắn, điều này cũng không quá kỳ quái.

Nhưng Bách Lí Vu Đạo lại không quá tán thành với hành động này của nhi tử nhà mình, trên mặt ông ý cười đã giảm bớt ba phần, khi nói chuyện cũng mang thêm ba phần ý muốn chỉ điểm, "Tứ điện hạ cũng không phải khó tiếp cận, mẹ đẻ của hắn là Quách Thục phi, từ khi còn nhỏ thân phận đã cao hơn người, nếu ngươi làm quen thì tứ điện hạ cũng sẽ cho con một khoảng cũng được coi là tạo cảm giác tự nhiên, nhưng nếu con thật sự muốn bước trên con đường làm quan, có điều vẫn nên dựa vào tứ điện hạ sẽ càng thêm..."

Bách Lí Vu Đạo còn chưa nói xong, lão phu nhân liền nhíu mày, ngắt lời hắn nói, trong giọng nói của bà có chút oán trách, "Tích Niên vừa mới trở về, ngươi muốn nói gì chẳng lẽ không thể đợi đến mai rồi mới nói? Tích Niên vẫn còn đang mệt đấy."

"Là nhi tử suy nghĩ không chu toàn." Bách Lí Vu Đạo cười nói, "Vẫn là lão phu nhân thương Tích Niên nhất, chuyện kia không nói nữa. Tích Niên lại đây, mau kính lão phu nhân một ly, xin lão phu nhân bớt giận."

Lời này lập tức khiến lão phu nhân vui vẻ lên, đem ly rượu hoa quế trước mặt uống một hơi cạn sạch, trên mặt mọi người cũng đều là ý cười vui vẻ, mọi người cùng lão phu nhân vui vẻ ăn uống.

Bởi vì đây là gia yến, Bách Lí Tích Niên lại vừa trở về nên chờ sau khi tất cả mọi người đều ăn xong liền giải tán.

Quay về Bảo Khoáng viện, Hoa Quỳnh nói: "Lão phu nhân đúng thật là thương đại thiếu gia, ở trong phủ chúng ta còn có vài vị thiếu gia nữa, nhắc tới vị nào lão phu nhân cũng đều tỏ thái độ lạnh nhạt, duy nhất chỉ có đại thiếu gia, vừa nhắc tới, trong lòng lão phu nhân liền tràn đầy vui mừng, kiêu ngạo lộ ra mặt.

Bách Lí Thu Thủy nhận trà từ tay Hoa Quỳnh, nàng cười cười nói, "Chuyện này cũng khó trách, trong phủ chúng ta tuy rằng nam tôn có bốn người, nhị ca tuy có tên trong gia phả, nhưng trước sau gì cũng không thể coi như tử tôn chân chính trong Bách Lí gia. Tam ca có tính cách giống tam thúc thành thật chất phác, tuy là người thiện lương hiền hậu nhưng văn võ lại không được giỏi. Tứ đệ càng không cần phải nói..."

Nghĩ đến nhi tử của thất di nương, Bách Lí Văn Tư, Bách Lí Thu Thủy liền nhịn không được than thở thành tiếng. Nàng nhớ rõ lúc Bách Lí Văn Tư mới được sinh ra đời, lúc ấy nam hài tử này cực kỳ đáng yêu, khỏe mạnh, kháu khỉnh, nhưng sau khi lớn lên dần dần phát hiện đứa bé này đầu óc không được minh mẫn, cả ngày ngây ngốc, tuổi tuy lớn nhưng lại có suy nghĩ như trẻ con.

Mà nhi tử chính thê tam phòng Bách Lí Dịch An tuy rằng không phải kẻ ngốc, nhưng lại hoàn toàn kế thừa tính cách đặc biệt của tam thúc của nàng Bách Lí Nhân Bình, tính cách chất phác, thành thật đến đáng sợ. Có hai tôn nhi đối lập như vậy, có thể nói Bách Lí Tích Niên là hy vọng duy nhất của Bách Lí phủ trong tương lai, tất nhiên lão phu nhân càng có cảm giác hắn là người ưu tú.

Một đêm yên tĩnh cứ như vậy qua đi, sáng sớm ngày tiếp theo, đáng lẽ đã đến giờ đi thỉnh an lão phu nhân nhưng Bách Lí Thu Thủy vẫn còn ở phòng chậm rì rì nghịch ngợm một cành hương dây.

"Tiểu thư, lúc này người không phải nên đi thỉnh an lão phu nhân hay sao? Chẳng lẽ hôm nay người không định đi sao?" Hoa Quỳnh cẩn thận hỏi, trong lời nói có mang vài phần ý muốn thúc giục.

Hoa Quỳnh cũng nhìn ra được, lão gia với đại phu nhân nhà mình đối xử với tam tiểu thư này căn bản là không muốn để ý quá nhiều, nếu muốn được giúp đỡ ở trong phủ còn phải dựa vào lão phu nhân mới được.

"Đương nhiên là có đi, chỉ là muốn đi trễ hơn so với bình thường một chút." Bách Lí Thu Thủy nói.

Hôm qua Bách Lí Tích Niên vừa trở về, sáng sớm hôm nay dựa theo lễ tiết hẳn là sẽ đến thỉnh an lão phu nhân, nàng tính chờ đến khi hắn đi khỏi Hân Vinh viện rồi thì nàng mới đến thỉnh an. Đối với Bách Lí Tích Niên mà nói, từ trước đến nay hắn lười để ý xem nàng có để người làm đại ca như hắn vào trong mắt hay không, nàng cũng không muốn cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, có thể tránh liền tránh.

Chờ khoảng nửa canh giờ qua đi, lúc này Bách Lí Thu Thủy mới đứng dậy rồi đi tới Hân Vinh viện, sau khi vào viện còn chưa đi đến trong phòng của lão phu nhân liền nghe được thanh âm quen thuộc, sau đó rèm cửa ngay trước mắt nàng bị vén lên, Bách Lí Tích Niên cùng Bách Lí Y Nhân đang mỉm cười từ trong đi ra.

Bách Lí Thu Thủy hơi rũ mi mắt xuống, khom người hành lễ, "Đại ca ca, đại tỷ tỷ."

Bách Lí Y Nhân cười cười, nói: "Tam muội muội."

Bách Lí Y Nhân so với Bách Lí Tích Niên đều giống nhau, thấy nàng hai người liền cười khinh một cái, sắc mặt có chút lạnh xuống, nhìn nàng như nhìn một gốc cỏ dại mọc trong góc tường, sự coi thường không nói thành lời, sau đó Bách Lí Tích Niên không thèm nói một câu mà đi lướt qua nàng.

Nhưng Bách Lí Y Nhân lại cười ôn nhu với nàng, "Thu Thủy, ngươi đừng để ý, tính tình đại ca từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, rồi sau này ngươi sẽ biết, đại ca thật sự yêu thương chúng ta tới mức nào."

"Thu Thủy đã rõ." Bách Lí Thu Thủy cười nhạt, đôi mắt tối tăm của Bách Lí Y Nhân nhìn không ra được nàng ta đang suy nghĩ cái gì.

Đợi đến khi Bách Lí Y Nhân cũng rời đi xong, Bách Lí Thu Thủy mới nâng tầm mắt lên, ánh mắt lộ ra tia trào phúng, sau đó nàng lại đè nén tia trào phúng kia xuống mà dùng ý cười để che khuất nó đi, nàng vén rèm cửa lên rồi đi vào trong phòng.

Rời khỏi Hân Vinh viện, Bách Lí Tích Niên mi tâm hơi nhíu lại, "Đó là Bách Lí Thu Thủy mà các ngươi nói?"

"Không sai, chính là nàng ta." Trên mặt Bách Lí Y Nhân ý cười cũng lạnh lên rất nhiều, "Chính là người muội nhắc đến với huynh hồi sáng."

Sáng sớm hôm nay, hắn theo lời hẹn đi cùng Bách Lí Y Nhân, trên đường tới Hân Vinh viện hắn đã nghe Bách Lí Y Nhân kể về tất cả chuyện xảy ra sau khi Bách Lí Thu Thủy hồi phủ, một năm một mười nói rất rõ ràng.

Tối hôm qua, lúc ở trong yến hội hắn căn bản không có liếc mắt nhìn qua tam muội muội này, hôm nay mặt đối mặt mới thấy, đây chỉ là một người có vẻ ngoài bình thường, thân thể của nha đầu này có hơi gầy thôi, nếu hỏi nàng ta có điểm gì không đúng ghì hắn nghĩ chính là đôi mắt nhìn không thấu tâm tư.

Nha đầu con vợ lẻ bình thường, không có điểm gì thu hút như thế, sao có thể khiến mẫu thân cùng muội muội hắn liên tiếp gặp phải trắc trở chứ, lại còn có thể hại cho Bách Lí Khả Thanh bị đem đi phạt quỳ ở từ đường.

Hắn được Bách Lí Y Nhân thuật lại sự tình, nhưng đối với Bách Lí Tích Niên mà nói thì đây quả thực giống như lời nói vô căn cứ, làm người khác không tài nào tin nổi.

Bách Lí Tích Niên nở nụ cười, "Muội lừa ta đó sao? Y Nhân, nha đầu kia giống như một gốc cỏ dại mọc nơi góc tường, chỉ cần tùy tiện đá mấy cái là có thể dẫm chết nàng ta, sao có thể là người có bản lĩnh như vậy được?"

"Muội có lừa huynh hay không, huynh đi hỏi Khả Thanh chẳng phải sẽ rõ sao?" Bách Lí Y Nhân nói, "Miệng vết thương trên người Khả Thanh vừa mới khép lại, kết thành rất nhiều sẹo, chẳng lẽ điều này cũng do bọn ta lừa huynh sao?"

Làm huynh muội nhiều năm như thế, Bách Lí Tích Niên biết rõ biểu cảm hiện giờ của Bách Lí Y Nhân không giống đang nói dối, ấn đường của hắn cũng đè thấp xuống, "Nữ nhi của hồ ly tinh kia, thật sự là kẻ có tâm cơ?"

"Vậy chẳng lẽ đại ca cho rằng lão hồ ly kia không phải người có tâm cơ?" Bách Lí Y Nhân đôi mắt tràn đầy vẻ khắc nghiệt, đỉnh mày nhướng lên phía trên, khuôn mặt hiện tại của nàng nếu bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ giật mình không thôi, vẻ mặt khắc nghiệt, canh chua như vậy, sao có thể xuất hiện trên khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ của đại tiểu thư Bách Lí gia!

Bách Lí Y Nhân hừ nhẹ một tiếng, "Nếu như ngũ di nương không phải kẻ có tâm cơ thì tại sao năm đó lại có thể khiến đầu óc phụ thân không tỉnh táo mà si mê nàng ta như thế, lại còn cho phép nàng ta mang thai? Ngoại trừ ngũ di nương, ngươi có thấy phụ thân còn bị nữ nhân nào mê hoặc lợi hại như vậy chưa?"

Hàng lông mày thẳng tắp dần của Bách Lí Tích Niên dần nhíu chặt lại, sắc mặt hắn cũng trầm xuống, giống như nơi phương xa đang dần dần kéo mây đen tới.

"Hai mẹ con này, thật sự khinh người quá đáng, năm đó mẫu thân đã lương thiện, cho tiểu hồ mị tử kia tồn tại, tha cho hai người họ một lần, bây giờ ngũ di nương đã dừng lại, tiểu hồ mị tử này lại muốn gây sóng gió!" Khi Bách Lí Tích Niên nói chuyện, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ phẫn nộ, "Lão phu nhân đã bị nàng ta che giấu cho qua chuyện, nhưng ta thì không!"

Trong lòng Bách Lí Y Nhân có chút nôn nao, nàng bước nhanh vài bước lướt ngang qua người Bách Lí Tích Niên, nàng đứng trước mặt hắn, "Đại ca, huynh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là khiến cho tiểu hồ ly kia mất mặt, chẳng lẽ muội muốn ta trơ mắt ra mà nhìn nàng ta ức hiếp mẫu thân hay sao?" Bách Lí Tích Niên lạnh lùng nói.

"Không được." Bách Lí Y Nhân lắc đầu, bàn tay nàng giữ chặt tay áo của Bách Lí Tích Niên, "Lúc trước muội có đề nghị với mẫu thân, tính kế cho nàng ta mất mặt một phen, nhưng mẫu thân lại không đồng ý. Mẫu thân nói gần đây ta nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, cũng không được phép làm gì, huynh xem..."

Khi hắn quay mặt về phía đích muội của mình, sắc mặt của Bách Lí Tích Niên mới tốt lên một chút, "Muội không cần lo cho ta, tự ta sẽ có biện pháp giải quyết nàng ta. Bách Lí phủ chúng ta không thể để một đứa con của vợ lẽ chẳng khác nào hồ ly tinh làm cho nghiêng trời lệch đất!"

#MạnThanh

Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???

Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?

Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv