Chuyện đồ ăn đang êm đẹp, giờ nghĩ lại cũng biết bản thân đồ ăn cũng không thể học được phép biến hình mà có thể biến thành màn thầu, dưa muối ngay lập tức. Nếu hiện tại đã chứng minh được Bách Lí Thu Thủy không phải muốn hãm hại mẹ cả, vì vậy chuyện này sau lưng có kẻ khởi xướng, nhưng đó không phải đại phu nhân thì là ai?
Lúc nãy bọn họ đều cố ý lảng tránh điểm bất thường này, chỉ là làm mây mù che khuất đi vấn đề, lại có thể dễ dàng trấn an Bách Lí Thu Thủy vài ba câu là có thể cho qua chuyện. Nhưng vừa rồi, lúc Hoàng Phủ Dực Thần nhắc đến điểm này thì mọi người trong phòng cũng không có biện pháp nào để né tránh.
Đôi mắt Bách Lí Thu Thủy hơi rung động, ánh mắt nàng thẳng thắn nhìn về phía Bách Lí Vu Đạo, "Phụ thân, ta nghĩ tình huống hiện tại người vẫn nên tin tưởng Thu Thủy không phải kẻ bày kế vu oan cho mẫu thân?"
Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kia, thân mình Bách Lí Vu Đạo hơi run lên, ông theo bản năng mà chuyển hướng sự tin tưởng không chút nghi ngờ chính thê của mình đi. Nhận thấy không khí trong phòng có sự biến hóa khác thường, đại phu nhân cắn chặt răng, đáy mắt nàng lóe lên tia băng lãnh đầy ác ý.
Không còn gì để nghi ngờ, một màn ngày hôm nay là do Bách Lí Thu Thủy vì nàng mà dày công sắp xếp, nhưng tiểu hồ mị tử này nếu cho rằng có thể áp đảo nàng dễ dàng như vậy mà đè đầu cưỡi cổ nàng thì nàng ta đã mắc sai lầm lớn rồi! Nàng sao có thể để tiểu tiện nhân kia dễ dàng được toại nguyện như vậy được?!
Đại phu nhân nhìn Bách Lí Thu Thủy mà mi tâm nhíu thật chặt, "Thu Thủy, ngươi nói từ ngày đầu tiên hồi phủ thì đồ đưa đến cho ngươi, tất cả đều đã như vậy?"
"Thu Thủy không dám lừa gạt mẫu thân, sự thật chính là như vậy." Bách Lí Thu Thủy đối diện với ánh mắt của đại phu nhân, bề ngoài trông ánh mắt ấy không có gì khác thường, nhưng trong nháy mắt lại lộ ra tia lạnh lẽo, rất nhanh lại vụt tắt. Không ai nhìn ra chút ý cay độc, lạnh đến thấu xương kia trong mắt nàng, mà chỉ nhìn thấy một thứ nữ khiêm tốn, kính cẩn với bề trên.
Sắc mặt đại phu nhân vẫn là một vẻ nghiêm cẩn, "Lão gia, lão phu nhân, ta có thể đảm bảo từ khi Thu Thủy trở về, ta có dặn dò bên phòng bếp kĩ lưỡng, nhất định không được khắt khe với nàng, lời ta nói đều đã phân phó cho hạ nhân và những người khác biết, trong phòng bếp đầu phụ trách cấp trong phủ các nơi đưa cơm người cũng đều là thay phiên tới, tổng cũng không có khả năng là to như vậy trong phòng bếp đầu, mọi người đều thông đồng một hơi cấp thay đổi ăn đi?"
Hạ nhân làm việc trong phòng bếp của Bách Lí phủ đều thay phiên nhau làm việc, nói cách khác là mỗi ngày đều có một người phụ trách để chạy đi đưa cơm, đầu bếp và người mua nguyên liệu nấu ăn đều không giống nhau. Nếu như có người chuyên phụ trách thì còn có thể đẩy trách nhiệm cho hạ nhân khác động tay động chân lên đồ ăn, nhưng cả phòng bếp là cùng một giuộc, chỉ vì muốn bòn rút một chút tiền mua đồ ăn cho tiểu thư mà số tiền kia khi chia ra lại nhét không đủ kẽ răng!
Đại phu nhân khắt khe với thứ nữ, cố tình cho người đổi đồ ăn, thông đồng với toàn bộ người trong phòng bếp chỉ vì một chút ngân lượng ít ỏi, đây là cách nói làm người ta tin tưởng nhất mà không cần nói cũng nghĩ ra.
Chẳng lẽ mẫu thân không dùng tự chiêu mà lại nhanh chóng thừa nhận dễ dàng như vậy sao?! Trong lòng Bách Lí Y Nhân hoảng hốt, ngầm đánh giá sắc mặt của đại phu nhân, lòng bàn tay đổ ra mồ hôi lạnh.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Sắc mặt Bách Lí Vu Đạo trầm xuống.
Trong khi Bách Lí Y Nhân đang hoảng loạn ở trong lòng, ngược lại đại phu nhân lại không chút hoang mang mà nói: "Lão gia, ta quản chuyện trong phủ nhiều năm như vậy, người cũng biết rõ ta chưa từng bạc lẽ con của vợ lẻ bất cứ thứ thứ gì. Sự tình lần này, ta cũng cảm thấy thật kì lạ, Thu Thủy chỉ mới quay về, ta có đặc biệt dặn dò phòng bếp làm việc không được phép trễ nãi, còn chuyện xảy ra lần này tại sao lại như vậy thì ta cũng không rõ lắm."
Đại phu nhân miệng nói nhưng tầm mắt lại giống như lơ đãng mà nhìn lướt qua mặt Bách Lí Y Nhân, sau đó lại chăm chú nhìn cành hoa mai trong bình hoa, điệu bộ giống như đang trầm tư suy nghĩ.
Bách Lí Y Nhân đang căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy hành động của mẫu thân nàng thì trong lòng lập tức hiểu ý, nàng tiến lên một bước rồi dịu dàng nói: "Phụ thân, lão phu nhân, sự việc lần này nhất định có người ở trong cuộc nói dối. Người này không phải mẫu thân, mà là tam muội muội, nhưng tất cả đều là lời nói trên miệng, không hề có bằng chứng. Ta thật ra có biện pháp để chứng minh rốt cuộc ai là người bịa đặt lung tung."
"Nha hoàn thân cận với tam muội muội nhất là Hoa Quỳnh không sai. Nhưng trong Bảo Khoáng Viện của tam muội muội, trừ Hoa Quỳnh thì còn có nhất đẳng nha hoàn khác, có thể nói tam muội muội biết rõ mọi chuyện nhưng nàng ta liệu có nói thật hay không. Tam muội muội một ngày ăn ba bữa, chắc không phải là không ai chú ý đồ ăn của nàng ta có gì?"
"Cho nên, nếu đi tìm hạ nhân của Bảo Khoáng Viện, đặc biệt tìm nhất đẳng nha hoàn kia tới để lão phu nhân cùng phụ thân tự mình tra hỏi, mọi chuyện không phải sẽ rõ sao?"
Bách Lí Y Nhân nói xong, sau khi được lão phu nhân đáp ứng liền bảo nha hoàn của mình nhanh chóng đến Bảo Khoáng Viện.
Không lâu sau, liền có một người bận y phục màu đỏ của tỳ nữ đi theo phía sau nha hoàn của Bách Lí Y Nhân đi vào.
Tỳ nữ bị đưa đến này tên Mai Chi, sau hôm Bách Lí Thu Thủy trở về phủ thì bị Vương ma ma bắt đến Bảo Khoáng Viện. Tỳ nữ này là do đích thân lão phu nhân chọn, vì vậy mà bà ta tin tưởng lời nàng nói không hề nghi ngờ.
"Ta hỏi ngươi, mấy ngày này, lúc ngươi hầu hạ tam tiểu thư, có khi nào gặp phải lúc nàng ta đang ăn hay không?" Lão phu nhân trầm giọn hỏi.
Mai Chi nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Bẩm lão phu nhân, nô tỳ có gặp qua, nhưng nô tỳ không nhớ rõ tam tiểu thư ăn những gì."
"Không nhớ rõ?" Lão phu nhân nhíu mày.
"Đồ ăn trong phủ tiểu thư, trừ bỏ tam tiểu thư ra. Trước đây đã có yêu cầu đồ ăn mỗi ngày đưa đến đều không được trùng loại với nhau, thường ngày người hầu hạ tiểu thư khi dùng bữa cũng không phải nô tỳ, cho nên nô tỳ thật sự không nhớ rõ."
Mai Chi khó xử nói, "Nô tỳ chỉ nhớ tối hôm qua, đồ ăn đưa đến cho tiểu thư có canh chân giò hun khói hầm măng, vịt kho... Mấy bữa khác nô tỳ thật sự không nhớ rõ."
Sắc mặt lão phu nhân lập tức trầm xuống, "Mấy món ở những bữa khác thì sao? Phòng bếp có làm màn thầu nguội và những thứ linh tinh để đưa cho tam tiểu thư hay không?"
Khuôn mặt Mai Chi tỏ ra kinh ngạc, miệng lập tức phủ nhận: "Không có! Tiểu thư là chủ tử, mỗi bữa cơm của tiểu thư đều do phòng bếp chuẩn bị, hạ nhân nào dám to gan lớn mật như thế, lại dám đưa đến cho tiểu thư loại thức ăn không thể cho vào miệng như vậy?!"
Lời nói của Bách Lí Y Nhân như được tăng thêm âm lượng, "Lời này của ngươi đều là nói thật?"
"Bẩm đại tiểu thư, nô tỳ không dám lừa gạt các chủ tử. Những gì nô tỳ nói đều là thật." Mai Chi một mực chắc chắn bản thân nói thật.
"Thật kì lạ, Tam muội muội luôn miệng nói mỗi bữa đều ăn thức ăn thô, nhưng nha hoàn này lại nói..." Bách Lí Y Nhân áp tia cười lạnh xuống đáy mắt, bây giờ chỉ còn lộ ra bên ngoài vẻ khó hiểu mà nhìn về phía Bách Lí Thu Thủy, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Tam muội muội làm như vậy, chẳng lẽ là thật sự tính noi theo Kiều thị thứ nữ kia sao?!"
Ấn đường của đại phu nhân chau lại, trong ánh mắt chỉ toàn vẻ thất vọng, "Thu Thủy, ta tự cảm thấy bản thân đối đãi với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại..."
"Ngươi thật sự là to gan lớn mật!" Bách Lí Vu Đạo nện lên bàn một quyền thật mạnh, ông ta phẫn nộ nói, "Bách Lí Thu Thủy! Ngươi làm như vậy, thật sự làm nhục thanh danh của Bách Lí gia!"
Lão phu nhân nhấp môi mấy lần nhưng không nói, ánh mắt lại lạnh dần qua từng câu nói, trong lòng bà chỉ toàn sự thất vọng với đứa cháu gái này. Dù sao Bách Lí Thu Thủy cũng lớn lên ở trong thôn, xem ra vẫn nên đưa nàng quay lại trong thôn trang mới là lựa chọn tốt..
"Mẫu thân, ta có chuyện muốn hỏi Mai Chi mới." Ánh mặt của mọi người nhìn nàng, hoặc là sắc bén mà lạnh lẽo như lưỡi dao, hoặc là nhìn nàng chăm chú một cách âm trầm như rắn độc. Bách Lí Thu Thủy cũng vì vậy mà mi tâm nhíu chặt, đôi mắt nhìn thẳng vào Mai Chi, "Ta thân là chủ tử, cũng chưa bao giờ khắt khe với ngươi, vì sao ngươi lại đổ oan cho ta?!"
Sắc mặt Mai Chi đầy vẻ kinh hoàng, "Lời này của tiểu thư là có ý gì, nô tỳ không có đổ oan cho tiểu thư!"
"Mấy ngày nay ta ăn cái gì, dùng cái gì, tuy rằng nha hoàn hầu hạ bên người ta trước giờ vẫn luôn là Hoa Quỳnh, nhưng ngươi thân là nha hoàn trong phủ của ta, cũng coi như là biết được ít nhiều chuyện, nhưng mà ngươi chẳng những đổ oan cho ta, mà lại còn nói năng bậy bạ, lừa gạt lão phu nhân, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì!" Bách Lí Thu Thủy lạnh giọng quát.
Bách Lí Khả Thanh cười một cách trào phúng, ngữ khí chói tai nói: "Tam tỷ tỷ thật biết trốn tránh trách nhiệm, nha hoàn này từ đầu đến cuối cũng không biết chuyện gì nên chỉ ăn ngay nói thẳng mà thôi. Tam tỷ thay vì ở đây chỉ trích nha hoàn một cách công phu thì không bằng thành tâm nhận sai với mẫu thân, mẫu thân cũng sẽ khoan hồng độ lượng với tỷ, vì tỷ thành thật nên mẫu thân sẽ không nỡ trách phạt nặng tay với tỷ."
Không biết chuyện gì? Trong lòng Bách Lí Thu Thủy khẽ cười lạnh một tiếng, Mai Chi này rõ ràng đã bị đại phu nhân mua chuộc, nàng ta tới chính là để giúp đại phu nhân hạ được nàng, nàng ta thật sự là không biết chuyện gì?
Bách Lí Thu Thủy dời tầm mắt, không để ý tới sự khiêu khích từ Bách Lí Khả Thanh, sắc mặt nàng trầm xuống mà nhìn Mai Chi, "Dựa theo qia quy của Bách Lí phủ, nếu có hạ nhân bôi nhọ, vu oan cho chủ tử thì sẽ xử phạt như thế nào?"
Đối diện với đôi mắt của Bách Lí Thu Thủy, Mai Chi không nhịn được mà rùng mình một cái, tuy đang nói chuyện nhưng nàng theo bản năng nhìn xuống dưới đất, cố gắng lấy thêm dưỡng khí, "Hình phạt chính là bị trượng đánh, đem người sống đánh cho đến chết..."
Bách Lí Thu Thủy gật chậm rãi, như là muốn nói với nàng "Biết thì tốt", "Ta hỏi ngươi thêm một lần, vừa rồi những lời ngươi nói khi trả lời câu hỏi của lão phu nhân, đều là nói thật sao?"
"Là... Từng câu từng chữ của nô tỳ đều là thật!" Mai Chi quỳ gối trên mặt đất, trong lời nói còn mang theo sự run rẩy không dễ bị phát hiện.
Bách Lí Y Nhân lắc đầu, dường như là đồng tình với Mai Chi, nàng than nhẹ một câu, "Tam muội muội, tuổi ngươi còn nhỏ, bị mê hoặc mà sa chân phạm sai lầm là điều khó tránh khỏi, ngươi vẫn nên thành thật nhận tội đi..."
"Đại tỷ tỷ, ta căn bản không phải người sai thì tại sao phải nhận sai?" Lông mày của Bách Lí Thu Thủy hơi nhướng lên mà nhìn Bách Lí Y Nhân đang cất giấu nụ cười nơi đáy mắt, nàng xoay người rồi quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, "Lão phu nhân, những gì nha hoàn Mai Chi đều là nói dối, nàng ta có ý đồ muốn bôi nhọ, vu oan cho ta. Ta có chứng cứ có thể chứng minh lời Mai Chi nói là nói dối!"
Đại phu nhân âm thầm cười lạnh ở trong lòng, bàn tay theo bản năng mà siết lại thật chặt, tiểu hồ mị tử này đến cuối cùng vẫn là có những chiêu trò khác, chỉ là... Tốn nhiều công sức như vậy cũng chỉ để kéo dài thời gian vô ích?
Đôi mắt lão phu nhân híp lại, không nói lời nào mà rơi vào trầm tư.
Thấy thế, Bách Lí Thu Thủy cắn lấy khóe môi, hốc mắt bỗng dưng đỏ hồng, sau đó nàng dập đầu ba cái với lão phu nhân, rồi tung ra lời nói rất có khí phách: "Lão phu nhân, cầu xin người hãy cho cháu gái cơ hội cuối cùng để chứng minh sự trong sạch, nếu không chứng minh được ta thật sự vô tội thì Thu Thủy nguyện chết để tạ tội!"
Hoàng Phủ Dực Thần cười khúc khích, nghiêng mặt nhìn lão phu nhân, lười nhác nói: "Lão phu nhân đừng quá nghiêm túc như vậy, ta ngồi ở một bên nhìn, sao lại có cảm giác cả gia đình này đều khi dễ tam muội muội? Nàng ta muốn chứng minh thì người nói một câu cho nàng chứng minh thì không phải xong sao?"
Lão phu nhân mi tâm chau lại hồi lâu, bà nhìn Bách Lí Thu Thủy đang quỳ rạp trên mặt đất rồi mới gật đầu.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️