"Sau này đầu bếp ở phòng bếp có đưa đồ gì đến, hẳn là sẽ không có gì thay đổi hoặc là chất lượng sẽ càng kém, nhưng mặc kệ bọn họ đưa tới cho chúng ta cái gì thì ở trước mặt người khác, tuyệt đối ngươi không được nói ra một câu oán trách."
Hoa Quỳnh trong lòng tràn đầy buồn bực, xem ra vị tam tiểu thư này không phải xóa sạch tâm tính lương thiện kia đi mất, nhưng qua sự việc trên thì tam tiểu thư vì sao lại cố tình trở nên yếu đuối như vậy? Nhưng lời của chủ tử chính là mệnh lệnh, nàng cũng chỉ có thể phụng mệnh làm việc.
Ngày hôm sau đúng vào sáng sớm, đồ ăn được đưa tới sớm một chút nhưng mọi thứ vẫn như cũ, đồ buổi sáng và buổi tối đều giống nhau, Hoa Quỳnh trông có vẻ bất đắc dĩ, nhưng Bách Lí Thu Thủy lại *dương dương tự đắc mà dùng bữa.
*Dương dương tự đắc: tự đắc ý, thoả mãn với hành động, việc làm của mình mà kiêu ngạo, vênh váo với mọi người.
Vào lúc nàng vừa húp được mấy thìa cháo thì một bóng hình xuất hiện làm nàng lo cho bản thân đang đi vào phòng, vào đến nơi lại không chút khách khí mà ở trước mặt nàng ngồi xuống, hắn nhìn lướt qua đồ đặt trên bàn, trên khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét, "Ngươi ăn được mấy thứ này? Đừng ăn nữa. Đi, ta cùng ngươi tới Túy Phong Lâu dùng điểm tâm ở đó."
"Điểm tâm của Túy Phong Lâu, ta đây mời lại ngươi không nổi, nhị ca vẫn nên tìm người khác đi đi." Bách Lí Thu Thủy không ngẩng đầu lên, ngữ điệu thậm chí có vài phần đạm mạc.
Hoàng Phủ Dực Thần này đúng thật là bạc bó lớn rải cũng không đau lòng, điểm tâm của Túy Phong Lâu, một món ăn nho nhỏ liền phải chi một lượng bạc, nhưng đối với hắn mà nói, giống như điều bình thường cũng chỉ giống như chuyện thường ngày mà thôi.
Đương nhiên, việc nàng cự tuyệt cũng không phải vì không thể mời lại hắn vì trong mắt hắn chút bạc này có là gì, chỉ là nàng căn bản không muốn tạo mối quan hệ với hắn.
Khóe miệng Hoàng Phủ Dực Thần giật giật, "Ai muốn ngươi mời lại? Đưa muội muội của mình đi ăn điểm tâm, thân là huynh trưởng thì sao có thể để muội muội mình mời lại chứ? Lại nói, ngươi thấy nhị ca ta có bộ dạng giống như một kẻ nghèo kiết xác như vậy sao, chỉ ăn một đĩa điểm tâm liền phải mời lại, như vậy thật quá không phóng khoáng rồi!"
"Nhị ca nếu đã thành khẩn như vậy." Bách Lí Thu Thủy húp xong thìa cháo cuối cùng, đem cái chén trước mắt nhẹ nhàng đẩy đi, "Ta cự tuyệt thật có chút ngượng ngùng."
Nghe câu trước của nàng còn tưởng rằng nàng sẽ đáp ứng lời mời, nhưng kết quả hắn nghe được vẫn là cự tuyệt, Hoàng Phủ Dực Thần tức khắc nâng mi, "Tam muội muội, ta nói thế nào cũng coi như đã giúp ngươi nhiều lần, ngươi lại tính qua cầu rút ván, tốc độ này của ngươi cũng không phải quá nhanh rồi sao?"
Bách Lí Thu Thủy bình tĩnh ngẩng đầu lên với vẻ mặt hồ nghi, "Thứ cho ta ngu dốt, ta lại không nhớ rõ, nhị ca ngươi đã giúp ta cái gì?"
Hoàng Phủ Dực Thần khuôn mặt cứng đờ, đôi mắt đen mị hoặc hơi lay động, "Nô tài cho ngựa ăn kia rốt cuộc chết như thế nào... Chẳng lẽ nhanh như vậy ngươi liền đã quên hết đi sao?"
"Chẳng lẽ người chết không phải là thủ hạ của nhị ca sao, đương nhiên, nhị ca nếu còn có ý gì khác, ta khuyên ngươi vẫn nên nhân lúc còn sớm đi xem thi thể kia có còn nguyên vẹn ở đây không, bây giờ đã qua một đêm, đừng nói da thịt bên ngoài, nói không chừng nội tạng đều đã bị chó hoang đào đi mất."
Bách Lí Thu Thủy không nhanh không chậm nói, "Da thịt trên yết hầu, đoán chừng cũng đã sớm bị dã thú xé rách đến nát nhừ, không biết còn có thể xem lại mà tìm ra nguyên nhân cái chết hay không. Đúng rồi, ngươi vẫn luôn được cẩm nuôi nấng trong giàu sang, sung túc, vậy nên bãi tha ma chắc ngươi chưa từng đi qua nhỉ?"
Hoàng Phủ Dực Thần nhìn cả người nàng từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau dường như có chút nhụt chí mà xua xua tay, "Tính tính, không đi thì không đi, mới sáng sớm đã nhắc đến bãi tha ma làm gì, thật đen đủi."
"Nhị ca nếu cảm thấy không thoải mái, ta đây cũng chỉ có thể nói xin lỗi, chỉ là ta từ trước đến nay cũng chỉ biết nói như vậy, nhị ca nếu là ngại nói lời đen đủi, lần sau có thể không tới."
Bộ dáng của Bách Lí Thu Thủy giống như muốn tiễn khách, Hoàng Phủ Dực Thần lại không có chút ý tứ nào muốn rời đi, mà hắn lại từ trong tay áo lấy ra hai cái hộp gỗ ước chừng nửa tấc rồi ném lên trên bàn, "Thôi thôi, ta không muốn cùng tiểu nha đầu nhà ngươi chấp nhặt. Này hai dạng khác biệt ngươi trước cầm, khác cấp nhiều quá đáng chú ý."
Mở hộp gỗ kia ra, Bách Lí Thu Thủy nhất thời kinh ngạc, bên trong hộp gỗ kia, tất cả đều là mảnh vàng lá, cầm trong tay lại thấy nặng trĩu, ấn đường của nàng hơi trầm xuống, đóng nắp, nàng dùng mắt để đánh giá Hoàng Phủ Dực Thần.
"Ngươi lén cầm đi để đổi bạc vụn, tốt xấu gì cũng có thể giúp lấp đầy bụng của mình." Hoàng Phủ Dực Thần nheo mắt, lại nói tiếp: "Đại bá mẫu đối với ngươi như thế này nhưng trên miệng nàng nói thật dễ nghe, khó khăn lắm mới tìm ra người thú vị như Tam muội muội, nếu ngươi chết đói thì sau này ta đi đâu để tìm trò vui?"
Bách Lí Thu Thủy cười nhạt, một tay đẩy hộp gỗ kia, "Món quà này quá lớn, nhị ca vẫn nên thu hồi lại."
Nàng hiện tại đang cần tiền quả không sai, nhưng tiền này nàng lại không nghĩ sẽ nhận.
"Ngươi đây là có ý gì?" Hoàng Phủ Dực Thần đảo mắt nhìn nàng, nhịn không được mà hỏi một câu.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️